ƯỚC MƠ XANH - Trang 89

yêu quý nó nhiều hơn chứ, thế mà ông không thể chịu đựng được điều đó ,
bởi vì ông là người cao ngạo, luôn thích người khác phục tùng mình, hơn là
cứ đối kháng lại ông. Đằng này nó lại là con ông, hỏi sao ông chịu đựng và
chấp nhận được.
- Nhưng tao muốn biết . Nếu mày không nói thì đừng hòng mà có trong tay
thứ mầy cần.
- Biết để làm gì ? Khi mà má con tôi từ lâu đã là kẻ thừa trong ngôi nhà
này.
- Mẹ mầy dạy bảo cho mầy cái thói chanh chua hỗn hào ấy có phải không ?
- Nếu má tôi có được bản tánh như tôi bây giờ thì có lẽ kẻ ra đi khỏi nhà
này dạo trước là họ kìa . Rất tiếc bởi bà quá hiền lành, an phận...
Bà Kim Lan tức tối đốn ngang câu Hải San nói :
- Cô nói rõ xem họ là ai ?
- Thái độ nầy bà biết rõ hơn ai nữa mà, cần gì phải giải thích rõ ra.
Không làm gì được Hải San bà đành quay sang ông Thái gắt gỏng :
- Ông có còn là chủ ngôi nhà nầy không ? Sao ông cứ để nó kiếm chuyện
khiêu khích mọi người ở đây hoài vậy ? Nó chẳng coi ai ra gì mà.
Ông Thái cau mày khó chịu :
- Bà cùng con Kim Sa cũng nên bớt mồm lại.
Quay sang Hải San, ông nói tiếp :
- Có phải mày định bán mảnh đất ấy không ?
- Bán hay không có can dự gì đến ông.
- Tại sao mầy phải bán ?
- Tôi không cần phải cho ông biết.
- Vậy thì mầy hãy giữ thái độ bướng bỉnh của mầy đi. Tao không còn
chuyện gì để nói với mầy nữa . Về đi !
Hải San nhìn ông Thái chằm chằm . Trong đôi mắt cô hằn rõ sự căm hận tủi
:
- Đối với ông thì mảnh giấy ấy chỉ là mảnh giấy vô giá trị . Nhưng đối với
má con tôi nó là cả một gia tài . Tại sao ông muốn giữ lấy mà không gởi trả
lại cho má con tôi ? Ông có quyền gì ?
Ông Thái đã nổi giận thực sự :

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.