VÀ MỘT NGÀY DÀI HƠN THẾ KỶ - Trang 139

nghiêng ngửa đổ ụp, còn anh thì thét gọi người bạn Ba Lan đã cùng chạy
trốn trong mùa hè trước với anh khỏi công trường đá Bavaria: “Cứu mình
với! Kazimir! Kazimir!”. Nhưng Kazimir không hề nghe thấy tiếng kêu của
anh, bởi vì thực ra anh chẳng phát ra được một tiếng nào, và anh chỉ tỉnh lại
ở bệnh viện của đội du kích sau khi được tiếp máu.

Abutalip Kuttybaev lấy làm ngạc nhiên rằng sau tất cả những gì đã trải

qua, mình lại có thể nói một cách khô khan, xa lạ về những gì có liên quan
tới môn địa lý phổ thông sơ đẳng.

Bỗng từ dãy bàn trên cùng, một cánh tay giơ lên ngắt lời anh:
– Thưa thầy, vậy là thầy đã bị địch bắt?
Một cặp mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào mặt anh. Mặt chú bé hơi vênh

lên, nó đứng nghiêm, và suốt đời Abutalip không hiểu sao cứ nhớ mãi cái
hàm răng sít lại quái dị của nó – hàm răng dưới lại chĩa ra, che gần hết hàm
răng trên.

– Phải, nhưng sao kia?
– Tại sao thầy không tự sát?
– Tại sao lại phải tự giết mình? Lúc ấy thầy cũng đã bị thương nặng

rồi.

– Tại vì không được phép để địch bắt làm tù binh, đã có lệnh như vậy!
– Lệnh của ai? – Của cấp trên.
– Nhờ đâu em biết như vậy? – Em biết hết. Chỗ em có những người từ

Alma - Ata, từ trận Moskva về chơi. Nghĩa là thầy đã không thi hành mệnh
lệnh của cấp trên, phải không?

– Thế cha em có ở ngoài mặt trận hay chưa? – Chưa, cha em lo việc gọi

người ra trận.

– Nếu thế thì thầy khó giải thích với em. Thầy chỉ có thể nói, rằng lúc

ấy thầy không có lối thoát nào khác – Dầu sao thầy vẫn phải thi hành mệnh
lệnh chứ!

– Tại sao cậu lại bám lấy chuyện đó? – một học sinh khác đứng dậy. –

Thầy giáo của chúng mình đã cùng chiến đấu bên cạnh những người di kích
Nam Tư. Cậu còn đòi gì nữa?


– Dầu sao thầy vẫn phải thi hành mệnh lệnh!

– cậu kia khăng khăng cãi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.