VÀ MỘT NGÀY DÀI HƠN THẾ KỶ - Trang 142

hồi sinh và thảo nguyên xanh lại được ít lâu thì bọn trẻ sung sướng lắm.
Chúng đá bóng, chơi trốn tìm, chạy ra thảo nguyên đuổi chuột. Nghe văng
vẳng tiếng cười nói của chúng ngoài xa xa mà mát cả lòng.

Mùa hè huỷ hoại tất cả, những đứa trẻ hiếu động nhất cũng đờ đẫn vì

cái nóng thiêu đốt. Bọn trẻ nấp vào bóng râm các tường nhà để tránh nắng,
chỉ khi có chuyến tàu chạy qua chúng mới ló đầu ra. Trò chơi của chúng là
đếm xem có bao nhiêu chuyến tàu chạy về hướng này, hướng kia, bao nhiêu
toa hành khách, bao nhiêu toa chở hàng. Khi những chuyến tàu khách chạy
chậm lại lúc qua ga, bọn trẻ tưởng tàu sẽ dừng lại, chúng bèn chạy ùa ra,
dùng hai bàn tay nhỏ xíu che nắng, có lẽ chúng hy vọng ngây thơ rằng sẽ
được rời khỏi cái lò lửa này, và thật đau lòng phải thấy cảnh các em ghen tị,
buồn bã nhìn theo những toa tàu đang chạy xa dần. Hành khách trên tàu mở
toang mọi cửa sổ, cửa ra vào, cũng muốn phát điên lên vì nóng bức, hôi
hám và ruồi muỗi, nhưng dẫu sao họ vẫn còn có niềm tin rằng chỉ một hai
hôm nữa sẽ tới vùng có sông ngòi và rừng cây mát mẻ.

Mùa hè ấy, tất cả mọi người, mọi ông bố bà mẹ đều lo cho con cái,

nhưng cái giá mà Abutalip phải trả cho nỗi lo ấy như thế nào thì, ngoài
Zaripa ra, có lẽ chỉ một mình Edigej hiểu. Lần đầu tiên Edigej đã nói
chuyện với Zaripa về điều đó, câu chuyện ấy cũng hé mở thêm đôi điều
trong số phận của hai vợ chồng Abutalip.

Hôm đó họ làm cái việc bồi thêm đá sỏi cho nền đường, họ nhét sỏi đá

vào bên dưới tà vẹt và đường ray để giữ chắc nền đường đang bị trôi lở dần
vì độ rung. Phải làm việc ấy xen vào những lúc không có tàu chạy qua, một
công việc rề rà và rất chóng mệt dưới trời nắng gắt. Gần trưa, Abutalip nhặt
chiếc biđông rỗng và bảo anh đi lấy nước nóng ở xitẹc đặt bên đường cụt,
nhân tiện ngó xem bọn trẻ ra sao.

Anh bước trên các thanh tà vẹt rất nhanh, mặc dù nóng rát bàn chân.

Anh vội đến chỗ các con, chứ đâu có để ý đến bản thân mình. Cái áo mayô
cũ màu cháo lòng để lộ đôi vai gầy trơ xương, đầu đội mũ rơm, chiếc quần
dài rộng thùng thình trên tấm thân gầy gò, dưới chân là đôi giày công nhân
thủng không có dây buộc. Anh lệt bệt bước trên các thanh tà vẹt, chẳng để ý

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.