VÀ MỘT NGÀY DÀI HƠN THẾ KỶ - Trang 157

để lấy thi hài đồng đội về. Tuy nhiên, có một tốp địch mai phục dưới một
cái khe đã phái mấy tên Choang Choang phi ngựa chặn đường. Một trong
hai chiến sĩ Najman bị giết bằng cung tên ngay trên mình ngựa, còn người
thứ hai bị thương nặng, phải quay ngựa trở lại và vừa về kịp với đồng đội
thì ngã lăn xuống đất bất tỉnh. Trường hợp ấy đã giúp đội quân Najman phát
hiện kịp thời bọn Choang Choang mai phục dưới khe để đánh vào sườn họ
vào giờ phút quyết định nhất. Đội quân Najman vội rút lui để tổ chức lại lực
lượng rồi tiếp tục xông lên. Và dĩ nhiên không một ai còn bụng dạ nào để ý
đến chuyện gì xảy ra với người chiến binh trẻ, con trai bà Ana - Najman…
Anh chiến sĩ bị thương, người đã kịp phóng về với đồng đội, sau đó kể rằng
họ đuổi theo con ngựa được một quãng thì mất hút, không rõ nó chạy theo
hướng nào…

Suốt mấy ngày liền đội quân Najman đã đi tìm xác con bà. Nhưng họ

không thể phát hiện cả anh chiến sĩ tử trận lẫn con ngựa, cả vũ khí của anh
lẫn bất kỳ dấu tích nào khác. Không một ai nghi ngờ việc anh đã chết. Dù
chỉ bị thương, thì sau mấy ngày vừa rồi anh cũng sẽ chết giữa thảo nguyên
vì khát và vì mất máu. Mọi người khóc than một hồi, cầu nguyện cho người
chiến binh trẻ bị chết mất xác ngoài thảo nguyên hoang vắng. Thật là vết
nhục cho hết thảy mọi người, chị em phụ nữ ở khu lều trại của bà Ana -
Najman vừa khóc vừa trách móc chồng con và anh em mình: “Quạ sẽ rỉa
xác cậu ấy, chó sói sẽ xâu xé thi hài cậu ấy thành nhiều mảnh. Để xảy ra
chuyện đó mà các người còn vỗ ngực ta là đàn ông nữa ư!”…

Từ đó bắt đầu những ngày dài lê thê đối với bà Ana - Najman. Bà hiểu

rằng trong chiến trận phải có người ngã xuống, nhưng cứ nghĩ đến con trai
bà bị chết mất xác ngoài thảo nguyên, không được chôn cất tử tế, bà lại đau
đớn khôn nguôi. Những ý nghĩ nặng nề, triền miên hành hạ bà. Bà chẳng
biết thổ lộ với ai cho vơi nỗi đau khổ, cũng chẳng có ai để than vãn, ngoài
chính ông trời…

Để ngăn mình nghĩ đến chuyện đó, bà phải chính mắt nhìn thấy con trai

bà đã chết. Lúc ấy thì còn ai tranh cãi với số phận được nữa? Điều khiến bà
phân vân nhất là con ngựa của con trai bà đã biến mất hút. Ngựa không bị
thương, ngựa chỉ kinh sợ bỏ chạy. Như mọi con, ngựa có đàn, sớm muộn gì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.