VÀ MỘT NGÀY DÀI HƠN THẾ KỶ - Trang 63

Edigej chẳng muốn phí lời với nó nữa, bởi lẽ đằng nào bác cũng phải tự lo
liệu mọi việc, và đã có xóm giềng hỗ trợ. Tất cả những ai không bận công
tác đều giúp bác chuẩn bị lễ mai táng và bữa cúng ngày mai. Phụ nữ đi
mượn bát đĩa, cọ rửa các ấm xamova, nhào bột, và đã bắt đầu nướng bánh;
nam giới thì gánh nước, cưa các thanh tà - vẹt gỗ phế thải làm củi đun, – ở
giữa thảo nguyên trần trụi này, chất đốt bao giờ cũng hiếm như nước. Chỉ
riêng Shabitzhan lăng xăng, làm mất thời giờ của mọi người, luôn miệng ba
hoa đủ chuyện, nào vị nọ vị kia giữ chức vụ gì trên tỉnh, ai được thăng, ai bị
cách chức. Còn chuyện vợ nó không về làm ma bố chồng chẳng hề làm nó
lúng túng chút nào: Thật là lạ! Vợ tôi – nó nói – bận tham gia một hội nghị
gì đấy, các bà ạ, tại hội nghị ấy sẽ có mặt các vị khách ngoại quốc cơ. Về
khoản tại sao các con của nó không về, thì nó lờ đi. Các con của nó còn bận
phấn đấu học giỏi, đi học đều đặn để được nhận bằng tốt nghiệp loại xuất
sắc, thuận lợi cho việc thi đại học. Edigej giận dữ nghĩ thầm: “Chúng nó là
cái loại người gì vậy! Đối với chúng nó, mọi việc trên đời đều hệ trọng, trừ
cái chết!”. Và điều đó khiến bác thấy bất nhẫn: “Nếu cái chết đối với chúng
chẳng là gì cả, thì hoá ra cuộc sống cũng không có giá trị nào hết. Vậy thì
chúng sống để làm gì và sống như thế nào?”…

Edigej thầm mắng con Karanar:
– Đồ cá sấu, làm gì mà mày cứ nhặng xị lên thế? Sao mày cứ ngẩng lên

trời mà rống, tựa hồ ông trời trên kia có thể nghe thấy tiếng mày không
bằng? – Edigej gọi con lạc đà của mình là đồ cá sấu chỉ trong những trường
hợp hãn hữu, khi bác hoàn toàn mất kềm chế. Biệt hiệu ấy là do những
người thợ làm đường đặt cho con Karanar - Bão Tuyết vì cái mồm lởm
chởm răng và tính nết đáo để của nó. – Mày cứ rống nữa đi, đồ cá sấu, rồi
tao sẽ bẻ sạch răng của mày cho mà xem!

Đến lúc thắng yên lên mình lạc đà, Edigej thấy nguôi ngoai cơn giận.

Bác ngắm con vật, Karanar - Bão Tuyết vốn khoẻ và đẹp. Tuy Edigej khá
cao, song cũng không thể với tay tới đầu nó. Edigej khéo léo níu cổ con lạc
đà xuống, gõ gõ ngọn roi vào hai đầu gối đầy vết chai của nó, nghiêm giọng
bắt nó quỳ xuống. Tuy vùng vằng, con lạc đà vẫn tuân lệnh chủ và cuối
cùng, sau khi thu chân lại, nó tì ngực xuống đất nằm im để chủ làm việc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.