- Em đã từng chăm sóc những bệnh nhân trong tình trạng giống em chưa ?
Cô đã làm việc này đối với những bệnh nhân được nhận vào khoa cấp cứu,
nhưng chỉ trong một thời gian ngắn thôi, chưa bao giờ trong trường hợp
nằm viện dài hạn cả. “ Nhưng nếu em phải làm thì sao ?” Cô cho rằng điều
ấy không đặt ra vấn đề gì đối với cô, đó gần như là một công việc thuộc
trách nhiệm của y tá, chỉ trừ trường hợp có biến chứng bất ngờ. “ Vậy tức
là em biết cách làm ?”
Cô không hiểu anh muốn dẫn đến chuyện gì.
- Truyền thuốc có phải là một công việc phức tạp lắm không ?- anh hỏi
gặng.
- Về mặt gì ?
- Về mặt kiếm các vật dụng, ta có thể mua ở hiệu thuốc được không ?
- Ở hiệu thuốc của bệnh viện thì được.
- Ở hiệu thuốc công cộng thì không được à ?
Cô suy nghĩ vài giây rồi bảo là được, người ta có thể mua glucoza, thuốc
chống đông tụ, huyết thanh và pha lẫn vào nhau để truyền cho người bệnh.
Như vậy là việc đó có thể làm được. Hơn nữa, các bệnh nhân điều trị tại
nhà cũng thuê y tá truyền thuốc cho, những y tá này thường đặt mua các
thứ ở một hiệu thuốc trung tâm.
- Anh phải gọi điện cho Paul ngay bây giờ - anh nói
- Để làm gì ?
- Để lấy xe cứu thương.
- Xe cứu thương nào ? Anh có ý gì thế ? Em có thể biết thêm được không ?
- Bọn mình sẽ bắt cóc em. Không có người thì cũng không có euthanasie !
- Anh điên hẳn rồi.
- Không đến nỗi thế đâu.
- Làm sao mà bắt cóc được em ? Bọn mình sẽ giấu cơ thể em ở đâu ? Rồi ai
sẽ chăm sóc ?
- Từ từ từng câu hỏi một chứ !
Chính cô sẽ chăm sóc thân thể cô, cô đã có kinh nghiệm rồi. Chỉ còn phải
tìm cách để kiếm những thứ để truyền vào người, nhưng nghe ra thì việc đó
không phải là không thể làm được. Có lẽ thỉnh thoảng phải thay đổi hiệu