Thành phố yên tĩnh, nhưng anh thì trái lại, anh phóng xe vun vút cho đến
tận bệnh viện Memorial. Anh lái thẳng vào bãi đậu xe của xe cấp cứu.
Lauren đang hỏi anh làm gì vậy, anh trả lời với một nụ cười khẽ trên môi :
“ Đi theo anh và đừng có cười !”
Khi anh bước qua cánh cửa đầu tiên của khao cấp cứu, anh bèn cúi gập
người lại và cứ đi lom khom như thế đến tận bàn thường trực. Cô nhân viên
trực hỏi anh bị làm sao. Anh mô tả những cơn co thắt dữ dội phát ra sau
bữa ăn tối của anh chừng hai tiếng, nhấn mạnh 2 lần rằng anh đã từng mổ
ruột thừa, và từ sau lần đó anh đã từng có những cơn đau không chịu được
kiểu này. Cô hộ lý bảo anh nằm xuống băng ca trong lúc chờ đợi một cô hộ
lý đến khám cho. Ngồi trên tay vịn của một chiếc ghế có bánh xe lăn, đến
lượt Lauren cũng phải bật cười. Arthur đóng kịch rất giỏi, đến bản thân cô
cũng còn lo lắng khi thấy anh như sắp xỉu đi ở phòng đợi.
- Anh không biết là anh đang làm cái gì đâu – cô thầm thì với anh đúng vào
lúc một bác sĩ tới khám cho anh
Bác sĩ Spacek xuất hiện và mời anh đi theo vào một trong những gian
phòng nằm dọc hành lang, phòng nọ chỉ được ngăn cách với phòng kia
bằng một tấm riđô. Bác sĩ bảo anh nằm xuống giường khám bệnh và vừa
hỏi về những cơn đau của anh, vừa đọc một tờ giấy trên đó ghi tất cả những
thông tin mà người ta hỏi anh lúc ở chỗ thường trực. Ngoại trừ mỗi cái tuổi
mà anh trở thành đàn ông là không phải khai, còn thì gần như tất cả mọi
điều về anh đều được ghi lại ở đó, không kém gì một cuộc hỏi cung của
cảnh sát. Anh tuyên bố rằng có những cơn đau co thắt khủng khiếp. “ Anh
bị những cơn co thắt khủng khiếp ấy ở những chỗ nào ?”, bác sĩ hỏi. “Khắp
bụng”, vì vậy mà anh đau phát điên lên được. “ Đừng có nói quá, - Lauren
thì thầm – anh sẽ được hưởng một mũi tiêm an thần, sẽ phải ngủ đêm ở
đây, và sáng mai được rửa ruột rồi soi ruột.”
- Đừng tiêm !- anh buột miệng thốt lên.
- Nhưng tôi có nói là tiêm đâu – Spacek vừa nói vừa ngẩng đầu lên khỏi hồ
sơ.
- Không, nhưng tôi thấy nên nói ngay thì hơn vì tôi ghét tiêm lắm.
Bác sĩ hỏi anh có phải là tạng người dễ bị kích thích không và Arthur gật