VÀ THẾ LÀ CHÚNG TA TIÊU - Trang 105

bên bàn bếp đọc báo với một điếu thuốc lá đang cháy trong một chiếc gạt
tàn gần đó, hài lòng với việc biết rằng ở sân sau ông ta đã đóng sâu xuống
đất thứ di vật, biểu tượng, minh chứng cho... cái gì của ông ta nhỉ?

“Brizz làm gì với một cây cột tô tem chứ?” Marcia hỏi.

“Với lại như thế này cũng chẳng có tí gì là giống với kịch bản của tớ cả,”

Don Blattner thông báo với cả phòng.

“Tiếp đi nào, Benny,” Jim nói. Anh ta gác đôi chân bé như chân một

geisha trong đôi giày Nike mới bóng lộn lên bàn của Benny. “Một cây cột
tô tem ấy à?”

“Nó đứng đó trước mặt tớ,” Benny nói, bất thình lình đứng phắt dậy và

phác cử chỉ như thể đứng trước một khung cảnh lạ kỳ, một mặt trăng tròn
vành vạnh hoặc một người ngoài hành tinh. “Và không thể có cách nào mà
từ chối nó. Thế là tớ hỏi Phil, tớ bảo, ‘Ông có biết là anh trai ông là một
người thích người da đỏ không?’ ‘Tôi chưa bao giờ biết điều đó cả,’ Phil
nói. ‘Nếu vậy thì hay là gia đình ông có chút huyết thống da đỏ?’ tôi hỏi
ông ta. Ông ta đứng chống nạnh, như thế này này,” Benny nói và làm mẫu,
“và ông ta cứ chằm chằm ngước nhìn cây cột tô tem như thế này, cứ thế này
nhìn nó chằm chằm, và không hề quay lại nhìn tớ, ông ta cứ chậm rãi lắc
đầu, như thế này, và nói, ‘Brizzolera. Chúng tôi là người Italia một trăm
phần trăm’.”

Benny theo Bizarro Brizz vào trong nhà. Quầy bếp la liệt đủ các loại bát

đĩa và đồ đựng thức ăn khác, cứ như đồ trưng bày tại một cửa hàng bán đồ
cũ. Nhiều đồ dao nĩa hơn những gì một người độc thân có thể dùng trong
sáu tháng xếp thành một đống sạch sẽ bên trên một chiếc khăn lau bát đĩa.
Brizz có hai máy nướng bánh mì xếp quay lưng vào nhau, bên cạnh một
chiếc lò nướng. Tường bếp đã ngả màu vàng vì khói thuốc lá và vải sơn lót

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.