“Tôi biết phải nói với ông ta điều gì mới được chứ?” Benny hỏi chúng
tôi, một lúc lâu sau khi việc tải lên máy chủ của anh ta hoàn tất, và chúng
tôi đều đồng ý câu trả lời là hình ảnh Brizz hút thuốc bên ngoài tòa nhà
giữa mùa đông mà không hề mặc gì để giữ ấm ngoài chiếc áo gi lê len. Đó
là một câu chuyện mà Brizz sở hữu, nhưng liệu đó có phải là một câu
chuyện không? Hoặc chúng tôi có thể kể cho ông ta nghe về lần trò chuyện
với tay nhân viên tòa nhà, nhưng cái đó cũng không hẳn là một câu chuyện.
Nói thực lòng, điều chúng tôi nhớ nhất về Brizz là sự tham gia của lão,
cùng với những người còn lại chúng tôi, vào những nghi thức thế tục của
việc hoàn thành deadline - chất nicotine từ Brizz bốc mùi hôi rình trong
một cuộc họp qua video lắng nghe sự thay đổi chỉ dẫn của một khách hàng,
Brizz ngồi sau bàn làm việc của lão giương cặp mục kỉnh cẩn thận và tỉ
mẩn đọc soát lỗi một văn bản trước khi quảng cáo được mang đi in. Khó
mà xây dựng được một câu chuyện từ những cái đó. Chúa lòng lành, tại sao
không một ai ngăn lão lại? Tại sao chúng tôi không bao giờ, không một ai
trong chúng tôi, dừng lại, quay sang, và nói, Cốc, cốc. Xin lỗi đã cắt ngang
khi ông đang đọc soát lỗi, Brizz. Tại sao chúng tôi không đi vào, và ngồi
xuống. Vâng, ông hút Old Gold, ông có một chiếc xe giẻ rách - nhưng còn
gì nữa, Brizz, còn gì nữa? Liệu đóng cửa có giúp được gì không? Cái gì đã
hủy hoại ông khi ông còn nhỏ và người phụ nữ nào đã thay đổi cuộc đời
ông và có điều gì ông sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân mình? Cái gì,
ông già, cái gì? Làm ơn! Chúng tôi bước qua. Brizz không bao giờ ngẩng
đầu lên. Đã bao nhiêu lần kết cục là chúng tôi ở nguyên trong văn phòng
của mình, làm một việc hầu như giống hệt nhau, chuẩn bị cho một deadline
đến rồi đi, trong khi Brizz sống và thở với tất cả những câu trả lời chỉ cách
đó ba mươi mét về phía cuối hành lang?
“Hầu như ngày nào ông ấy cũng ăn trưa với hai chiếc bánh sandwich xúc
xích,” Benny nói với Phil. “Đó là điều tôi nhớ rõ nhất về anh trai ông.”