VÀ THẾ LÀ CHÚNG TA TIÊU - Trang 111

Tom khoát tay ngắt lời anh ta. “ ‘Hãy để một con người biết giá trị của

bản thân mình’,” gã đọc, “ ‘và đặt mọi thứ dưới chân anh ta.’ ” Tom đọc to
thành tiếng cho Carl nghe - sự gượng gạo trong căn phòng đó chắc hẳn là
sờ thấy được. “ ‘Đừng để anh ta phải len lén hay trộm cắp, hoặc lén lút
ngược xuôi với dáng vẻ của một đứa trẻ trong trại tế bần, một đứa con
hoang, hoặc một kẻ buôn gian bán lận, trong cái thế giới tồn tại cho anh ta.
Nhưng người đàn ông trên đường phố, không tìm thấy chút giá trị gì ở
chính mình...’ Tôi sẽ đọc lướt qua đoạn này một chút nhé,” Tom nói.
“Được rồi, đến phần đó rồi đây. ‘Câu chuyện ngụ ngôn nổi tiếng về kẻ nát
rượu đó’,” gã tiếp tục, “ ‘người được tìm thấy trong tình cảnh say bí tỉ trên
đường phố, được đưa đến nhà vị công tước, tắm rửa thay quần áo rồi đặt
nằm trên giường của công tước, và, khi tỉnh dậy, được đối xử với tất cả
những nghi lễ xun xoe dành cho công tước, và được quả quyết rằng ông ta
đã bị điên, sở dĩ câu chuyện đó nổi tiếng là vì nó tượng trưng một cách rất
xác đáng cho tình cảnh của con người, sống trên đời như một kiểu nát rượu,
nhưng thỉnh thoảng có khi thức tỉnh, vận dụng lý trí, để rồi nhận ra mình là
một ông hoàng thực thụ’.” Tom kết thúc câu trích dẫn của mình tại đó và
gập sách lại.

“Chậc,” gã nói. “Dù sao tôi cũng nghĩ rằng ông ấy có rất nhiều điều tốt

đẹp để nói. ‘Nhận ra mình là một ông hoàng thực thụ.’ Ở đây thì khó mà có
thể ghi nhớ được điều đó, cậu biết chứ? Nhưng ông ấy cố nhắc nhở chúng
ta, Carl ạ, cả cậu và tôi - thực ra là tất cả mọi người - nhưng sâu xa dưới tất
cả những điều đó, nếu chúng ta vận dụng lý trí của mình, chúng ta đều là
những ông hoàng. Tôi biết tôi đã cả giận mất khôn trong hầu hết những lúc
tất cả những gì tôi muốn làm là nổ súng vào lũ khốn đó. Cậu biết đấy, vấn
đề với việc đọc thằng cha này,” gã tiếp tục, “cũng chính là vấn đề cậu gặp
phải khi đọc Walt Whitman. Mà cậu có đọc ông ta không vậy? Hai thằng
cha chết giẫm ấy chắc không trụ nổi ở cái chỗ này quá hai phút. Không
hiểu sao họ lại không phải nếm trải đời sống văn phòng. Hồi đó là một thời
kỳ khác. Và họ là những thiên tài. Nhưng khi đọc họ tôi bắt đầu tự hỏi tại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.