“Xong ngay.”
Khi chuyện đó lan truyền đi - Chắc chắn rồi, mấy giờ? Xong ngay -
chúng tôi không hiểu nổi ra làm sao nữa. Tất cả những gì Tom vẫn nói là,
“Tôi còn biết nói gì bây giờ - không à? Quỷ tha ma bắt anh đi, Joe, làm sao
tôi lại không đi họp hả? Tôi còn có con phải nuôi đấy, anh bạn. Muốn tin
hay không cũng mặc, tôi cần công việc này.”
Chúng tôi không nghi ngờ điều đó. Chẳng qua là chúng tôi nhớ một lần ở
trong Phòng Michigan Tom Mota đã cư xử kém nhã nhặn hơn nhiều đối với
Joe Pope. Tất cả các phòng họp của chúng tôi đều được đặt tên theo những
con phố chạy dọc theo Magnificent Mile, và khung cảnh nhìn từ phố
Michigan quả thực là mê hồn. Toàn bộ thành phố trải ra trước mắt chúng
tôi, lớp lớp những tòa nhà cao thấp, dày mỏng, một ma trận khổng lồ biến
thể kiến trúc cắt ngang dọc bởi những đường phố loang loáng ánh đèn taxi
và những con hẻm tối tăm cùng dòng sông Chicago uốn lượn, và mỗi bề
mặt từ khung cửa sổ bóng loáng đến bức tường gạch cũ kỹ đều sáng rực rỡ
dưới ánh mặt trời tháng Tám. Sự trớ trêu của khung cảnh nhìn từ Phòng
Michigan là ở chỗ nó làm chúng tôi phát rồ lên với khát khao được ở ngoài
kia, được rảo bước trên những vỉa hè của thành phố, ngước lên ngắm nhìn
những tòa nhà, hòa lẫn vào biển người và tận hưởng ánh mặt trời, nhưng
khoảng thời gian duy nhất chúng tôi từng cảm thấy sự thôi thúc đó là khi
chúng tôi mắc kẹt ở cửa sổ Phòng Michigan. Còn không thì buổi tối chúng
tôi về nhà và tất cả những gì chúng tôi có thể nghĩ đến là vòng ra xa cái lũ
khách du lịch chết tiệt này và đi thẳng một mạch về nhà.
Vào cái ngày mà Tom và Joe nói chuyện phải quấy, khoảng một tháng gì
đó trước khi Tom tặng quà cho Carl, rõ ràng là chuyện về những gì được
nói ở chỗ này chỗ kia lúc này lúc khác đã đến tai Joe - tại một bữa trưa,
trước cuộc họp. Phỏng đoán vu vơ ấy mà, bạn biết đấy. Đôi khi đó là chất