VÀ THẾ LÀ CHÚNG TA TIÊU - Trang 117

“Cảm ơn vì đã chiều tôi.” Cuối cùng chúng tôi cũng được giải thoát. Chúng
tôi lại bắt đầu đứng lên. Chúng tôi không hề biết là Joe lại mang trong mình
tinh thần của một nhà cải cách. Chúng tôi có những cảm xúc lẫn lộn về các
nhà cải cách. Vài người trong chúng tôi cho rằng như thế thật cao cả, và rất
có thể sẽ chẳng thay đổi được gì. Những người khác thì tỏ thái độ hằn học
rõ ràng. Anh ta là thằng cha chết tiệt nào chứ - kiểu phản ứng như thế đấy.

“Anh biết đấy, Joe,” Tom Mota nói, đúng lúc chúng tôi bắt đầu lục tục

kéo ra. “Thực sự thì bị đồng tính chẳng có gì là sai trái cả.”

Joe vểnh một bên tai về phía gã, nhưng vẫn nhìn thẳng vào mắt gã một

cách dứt khoát. “Bị sao cơ?” anh ta hỏi.

“Hank Neary bị đồng tính,” Tom nói tiếp, lảng tránh câu hỏi trực tiếp.

Khi đó Hank đang đẩy ghế của anh ta vào. Anh ta có vẻ giật mình vì trở
thành chủ đề của cuộc trò chuyện. “Đúng không, Hank? Và cậu ta chẳng có
vấn đề gì với chuyện đó cả.”

“Tom,” Joe nói. “Chắc chắn anh chẳng nghe thấy bất kỳ điều gì tôi vừa

nói cả.”

“Không, tôi nghe thấy anh nói rồi, Joe. Tôi nghe thấy anh rất to và rõ.”

Mọi người đã ra ngoài cửa được nửa đường bỗng dừng cả lại.

“Thế thì có lẽ anh không hiểu rồi,” Joe cố gắng giải thích. “Vấn đề là có

chuyện nói đúng, Tom ạ, và có chuyện nói sai, và chuyện ai bị đồng tính
hay ai không bị đồng tính, đó là chuyện nói sai rồi, hiểu chứ? Kiểu nói
chuyện như vậy có thể bị coi là vu khống đấy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.