VÀ THẾ LÀ CHÚNG TA TIÊU - Trang 143

“Hơi nặng nề,” Larry góp ý, “cô không nghĩ vậy à?”

“Không, Larry. Tôi không nghĩ vậy. Nó rất lôi cuốn, chân thực và đầy

thúc giục, nhất định là thế.”

“Không dễ chấp nhận cho lắm.”

“Quá dễ chấp nhận là khác ấy chứ, Larry!”

“Chẳng khác gì nhìn thấy một đứa trẻ châu Phi chết đói trên ti vi, Karen.

Có khi chúng ta lôi được cả Sally Struthers

[21]

tham gia cũng nên.”

“Joe,” Karen nói.

“Larry,” Joe nói.

“Tôi chỉ nói thôi mà, Joe,” Larry nói.

Chúng tôi căm ghét Karen Woo. Chúng tôi căm ghét việc đi căm ghét

Karen Woo vì chúng tôi sợ biết đâu mình lại là kẻ phân biệt chủng tộc.
Nhất là những người da trắng trong số chúng tôi. Nhưng không chỉ có
những người da trắng. Benny, vốn là dân Do Thái, và Hank, là người da
đen, cũng ghét Karen. Có thể chúng tôi ghét Karen không phải bởi vì cô ta
là người Triều Tiên mà bởi vì cô ta là một người phụ nữ với những quan
điểm mạnh mẽ trong một thế giới do đàn ông ngự trị. Nhưng không chỉ có
cánh đàn ông; Marcia không chịu nổi cô ta, trong khi bản thân cô ta cũng là
phụ nữ. Donald không phải là người Triều Tiên nhưng ít nhiều cũng là
người châu Á, và tất cả mọi người đều yêu quý anh ta như Marcia mặc dù
anh ta không mấy khi nói lời nào. Một lần, Donald có mở miệng, khi anh ta
ngoảnh khỏi máy tính của mình trong thoáng chốc, hướng về một nhóm
bốn năm người chúng tôi, “Ông nội tớ có một bộ sưu tập kỳ quái toàn tai

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.