VÀ THẾ LÀ CHÚNG TA TIÊU - Trang 164

“Đi mà xem,” Karen nói.

Khi Jim vào đến khu vệ sinh, anh ta nhòm qua cửa ra khu PlayPlace

nhưng không nhìn thấy gì. Bồn chồn, anh ta vội chạy vào trong nhà vệ sinh
nam. Tuy nhiên, khi quay ra, anh ta nhận thấy mình có cơ man nào là thời
gian. Anh ta nhòm qua cửa và rồi qua những lớp lưới thưa màu đen ra
khoảng tối nơi bình thường người ta chỉ tìm thấy những đứa trẻ lạch bạch
đi loanh quanh, ném quả bóng này vào quả bóng kia, và nắm lấy những
mảnh lưới để giữ thăng bằng khi chúng lần theo bề mặt luôn chuyển động
của hàng trăm quả bóng. Nhưng tất cả những hoạt động phóng túng đó đã
bị thay thế bởi sự hiện diện lặng lẽ, tang tóc của Janine, vẫn là sự hiện diện
nặng nề và câm lặng mà chị mang theo mình đến khắp nơi quanh văn
phòng. Jim cảm thấy nó rõ mồn một kể cả qua lần cửa kính. Không một
quả bóng nào nhúc nhích. Không một đứa trẻ hạnh phúc nào tung tăng
quanh đó. Chị không bị nhấn chìm, như Karen đã tả cho anh ta ngày hôm
trước. Chân chị, đến đầu gối, chỉ hơi chìm mất dưới những quả bóng. Trông
như thể chị đang ngồi nghỉ ngơi bên bờ bể, mà quả đúng thế thật, nói theo
cách nào đó, mặc dù dáng ngồi sụp xuống bất động của chị chẳng hề tiết lộ
chút gì là niềm vui sướng và thư thái cụm từ đó gọi lên. Khuỷu tay chị
chống trên hai đầu gối trong khi mái đầu ủ rũ của chị cùng hai bờ vai tròn
gục một cách khổ não vào đống bóng tập trung xung quanh, còn vẻ mặt u
tối của chị khiến ta có cảm giác như chị đang trào ra những giọt nước mắt
màu đá quý. Jim đoán chị đã tháo bỏ giày trước khi vào trong vì có một đôi
giày nữ màu đen nhỏ nhắn nằm ngay phía trước cái cầu thang dành cho trẻ
con dẫn lên bể.

Jim quay lại ngăn và thả người xuống ghế của mình.

“Tôi nhìn thấy chị ấy rồi,” anh ta nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.