VÀ THẾ LÀ CHÚNG TA TIÊU - Trang 169

“Joe,” chị nói. “Tôi xin lỗi về chuyện này.”

Joe vẫy tay như không có gì. “Chị định làm gì bây giờ?” anh ta hỏi.

“Hay là sa thải quách từng đứa chết tiệt bọn họ là xong,” chị nói.

Đến trưa ngày hôm đó, Benny nói với Roland, “Ông bạn ơi, tôi đã bảo

với bác là đừng có vào đó nữa làm gì, đúng không? Chẳng phải tôi đã bảo
anh ta không phải người mà bác cần tìm?” “Đúng là anh bảo rồi,” Roland
nói. “Vậy thì tại sao bác lại phải vào trong đó?” “Trực ca đêm buồn chán
lắm, Benny,” Roland nói như thanh minh. “Cậu đã bao giờ làm ca đêm
chưa? Cậu làm bất kỳ việc gì có thể để giết thời gian. Tôi không hy vọng sẽ
tìm thấy thứ gì. Nhưng tất cả nằm chềnh ềnh ra kia! Tôi còn biết phải làm
gì nữa nào?” “Vâng, nhưng nếu như bác đứng ra ngoài chỗ đó ngay từ
đầu,” Benny nói, “đã không có chuyện gì xảy ra rồi, và tôi đã không phải
gặp rắc rối với Lynn.” “Làm sao mà tôi biết họ đang cài bẫy anh ta chứ,
Benny?”

Chúng tôi tôn trọng thực tế là Benny không hề nêu bất kỳ cái tên nào. Kể

ra cũng tốt khi biết rằng nếu một người trong chúng tôi có làm điều gì đó
ngu ngốc, có lẽ anh ta cũng giữ kín điều đó cho riêng mình.

Cuối buổi chiều hôm đó chúng tôi nhìn thấy Joe Pope đi về hướng quầy

cà phê, điều đó có nghĩa là về hướng chúng tôi - có mấy người chúng tôi
đang ngồi đó tận hưởng thời gian giải lao - và chúng tôi thấy tò mò: anh ta
sẽ gọi gì nhỉ? Anh chàng Joe Pope bí hiểm sẽ dùng gì để tăng cường sinh
lực? Nhưng sau đó thì anh ta bước qua chỗ gọi đồ và vẫn đi tiếp. Anh ta
dừng lại ngay giữa câu chuyện của chúng tôi, làm nó phải ngừng phắt lại,
và chúng tôi nghĩ bụng, ôi, chết tiệt - đến rồi đây. Anh ta đã đến ngưỡng hết
chịu nổi. Tim chúng tôi bắt đầu đập thình thịch trong lồng ngực. Chúng tôi
cuống cuồng tự hỏi - chúng tôi nên bao biện đến mức nào nhỉ? Nên dối trá

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.