VÀ THẾ LÀ CHÚNG TA TIÊU - Trang 171

những gì sai trái gây ra với mình. Anh ta chỉ nói, “Đừng có thế nữa. Đừng
có quấy rầy chị ấy trong giờ ăn trưa của mình nữa. Đừng có đứng ở cửa nhà
vệ sinh mà trố mắt ra. Hãy để cho người phụ nữ ấy được yên.”

Tom Mota đã tới chỗ Joe kể cho anh ta nghe chúng tôi làm gì ở quán

McDonald. Tom Mota, trong bao nhiêu người! Chúng tôi không thể nào tin
nổi. Sau đó chúng tôi nghe nói rằng gã đã tới cả chỗ Janine kể cho chị nghe
nữa. Sau đó, chúng tôi phải nối đuôi nhau xếp hàng vào đó để mà xin lỗi.
Amber Ludwig, Larry Novotny, Benny và Jim. Don Blattner nói gì đó với
chị ở chỗ in tài liệu. Genevieve Latko-Devine thì gọi về nhà cho chị. Lòng
vòng lại đến thứ Hai, và chúng tôi xin lỗi cả vào thứ Hai nữa.

Đúng là kỳ quặc thật mà,” Janine thừa nhận với chúng tôi.

Chúng tôi nói với Janine rằng chị không việc gì phải giải thích bất kỳ

điều gì với bất kỳ ai trong chúng tôi.

“Không, đúng thế mà,” chị khăng khăng. “Tôi biết là kỳ quặc. Nhưng đó

là một trong những chỗ chơi của con bé trước kia. Con bé mới có chín tuổi,
mọi người biết đấy. Nó có những chỗ chơi của mình. Tôi vẫn đến Toys ‘R’
Us, và Gymboree. Ở đó họ cũng nghĩ tôi bị điên. Những người ở
McDonald thì nghĩ tôi chập mạch nặng. Nhưng đó cũng là những chỗ của
tôi nữa. Chúng đã trở thành những chỗ của tôi. Tôi đi cùng với con bé mỗi
khi nó đến những nơi này. Và tôi chưa biết phải làm như thế nào để từ bỏ
chúng cả. Đằng nào tôi cũng sẽ tới đó mà, đúng không, nếu như con bé còn
sống?”

Chúng tôi cảm thấy mình cực kỳ khốn nạn. Chúng tôi xin lỗi thêm một

chút. Chúng tôi đã mang cuộc đời của Janine, và nỗi đau khổ của chị, ra
làm trò cười, và chúng tôi trang trọng thề - thực ra là hầu hết chúng tôi -
rằng sẽ không bao giờ có trò cười nào nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.