VÀ THẾ LÀ CHÚNG TA TIÊU - Trang 177

phòng của chúng tôi, trên cơ sở là chúng tôi nên tận hưởng một môi trường
sáng tạo và những trò quái đản của chúng tôi nên được nuông chiều, như
thế chúng tôi có thể tiếp tục nghĩ ra những dòng tít thông minh và những
thiết kế bắt mắt. Nhưng Carl vẫn bị chất vấn vì chuyện đó và anh ta giải
thích rằng không hiểu tại sao anh ta lại phát sinh cái tật cực kỳ nhạy cảm
với ánh sáng, và giơ một cặp kính râm mắt vuông mà vốn chỉ thấy ở những
ông già bà lão ra như để làm bằng chứng, anh ta khẳng định là dạo này đi
đâu anh ta cũng đeo, đôi khi ngay cả ở trong phòng làm việc. Bóng ma về
đơn kiện đòi tiền bồi thường của một nhân viên liên quan đến chuyện xử lý
đôi mắt nhạy cảm của Carl có vẻ như đã bắt đầu lởn vởn, thế là Lynn
Mason đành chỉ thị với mụ quản lý văn phòng là cứ bảo Carl rằng anh ta có
thể giữ đống giấy đó. Thế rồi, khi chị có hai phút để suy nghĩ, Lynn xuống
phòng làm việc của Carl.

“Việc đột nhiên trở nên nhạy cảm với ánh sáng nghe có vẻ không được

bình thường đâu,” chị nói, khi đang đứng ở cửa phòng Carl. “Có lẽ anh cần
đi gặp một bác sĩ nhãn khoa mới được.”

“Ồ không.”

“Tôi không cố ý tọc mạch đâu, Carl, nhưng lần gần đây nhất anh gặp bác

sĩ là khi nào?”

“Ồ, tôi không cần bác sĩ nào hết,” Carl nói.

Anh ta tiếp tục giải thích rằng, nếu không vì chuyện nhạy cảm với ánh

sáng và thỉnh thoảng đau đầu như búa bổ, rồi mấy cơn hoa mắt chóng mặt
và vã mồ hôi bất thường, thì phải nói là cả đời anh ta chưa bao giờ cảm
thấy khỏe hơn lúc này. “Nó đã xua tan,” anh ta nói với chị, “tất cả những ý
nghĩ của tôi về chuyện tự tử.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.