VÀ THẾ LÀ CHÚNG TA TIÊU - Trang 20

được nghe kể về trường hợp những người từng phải nhận trợ cấp xã hội giờ
nắm giữ những công việc ổn định. Các sản phẩm chăm sóc tóc mới được
tung ra thị trường mỗi ngày và xếp thành từng hàng ngay ngắn trên kệ kính
của cánh stylist, chúng tôi cứ hau háu nhìn chúng trong gương mỗi khi
chúng tôi nói chuyện phiếm, ai nấy đều chắc mẩm, trên kia có một thứ
dành cho mình
. Mặc dù vậy, một số người trong chúng tôi vẫn gặp khó
khăn trong việc tìm bạn trai. Một số người trong chúng tôi gặp khó khăn
trong việc ngủ với vợ mình.

Có những hôm chúng tôi tụ tập trong bếp ở tầng sáu mươi để ăn trưa.

Chỉ có chỗ cho tám người ở bàn ăn. Nếu tất cả chỗ ngồi đều có người, Jim
Jackers sẽ phải ăn món bánh sandwich của mình ở bồn rửa và cố hóng hớt
vào từ phía đó. Thật may cho chúng tôi, ở chỗ đó anh ta có thể đưa hộ
chúng tôi cái thìa hay lọ muối trong trường hợp chúng tôi cần đến.

“Thực sự là khó chịu,” Tom Mota nói với cả bàn, “khi làm việc với

những kẻ khó chịu.”

“Quỷ tha ma bắt anh đi, Tom,” Marcia bật lại.

Những kẻ săn đầu người bám riết lấy chúng tôi. Họ tấn công chúng tôi

dồn dập bằng những lời hứa hẹn về chức danh hấp dẫn hơn cùng những
khoản tăng lương. Vài người trong chúng tôi ra đi nhưng hầu hết chúng tôi
ở lại. Chúng tôi thích những triển vọng ở chỗ hiện tại và chẳng muốn phải
gặp gỡ những người mới làm gì cho phiền phức. Bản thân chúng tôi cũng
đã phải mất một thời gian mới hòa nhập và cảm thấy thoải mái được. Ngày
đầu tiên đi làm, những cái tên vừa chui vào tai này đã lọt sang tai kia. Mới
phút trước ta còn đang được giới thiệu với một gã có quả đầu đỏ rực và
nước da trắng nhợt lấm tấm tàn nhang, thế rồi trước khi kịp nhận ra ta đã
chuyển tiếp sang người khác rồi sau đó lại là người khác nữa. Một vài tuần
trôi qua, dần dần ta bắt đầu gắn cái tên vào với khuôn mặt, và đến một ngày

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.