VÀ THẾ LÀ CHÚNG TA TIÊU - Trang 242

“Có gì là buồn cười ở bệnh ung thư vú,” Jim nói. “Không phải là bản

thân bệnh ung thư vú, ông biết đấy, mà điều gì là buồn cười đối với một
người bị ung thư vú đang lần giở qua một tờ tạp chí.”

Max húng hắng cổ họng. “Jim,” ông nói, “anh có nhớ một bà lão ngọt

ngào, đúng là muối của đất, có lẽ là người phụ nữ ngọt ngào nhất anh từng
gặp trong đời mình, với cái tên là Edna không?”

“Edna,” Jim nói. “Edna... Edna... Không, cháu không nhớ, ông Max ạ.”

“Anh không nhớ tên bà Edna của anh sao?”

“À, Edna. Tất nhiên là cháu nhớ bà Edna chứ ạ, ông Max.”

“Edna qua đời vì ung thư vú,” Max nói.

“Thật sao? Bà Edna?”

Giờ Jim mới nhận ra tại sao bố anh ta gợi ý anh ta nên gọi cho ông Max.

Đó không phải là vì khiếu marketing dí dỏm của Max. Mà là bởi vì bà vợ
của ông Max đã qua đời vì chính căn bệnh đó. Bỗng nhiên Jim nhận ra rằng
lẽ ra phải tiếp cận mọi chuyện theo một hướng khác. Cách anh ta diễn đạt
có lẽ không được tế nhị cho lắm. “Ông Max ạ, cháu xin lỗi,” anh ta nói.
“Chắc tại cháu không nhớ ra là bà Edna qua đời như thế nào.”

“Ta có cảm giác,” Max nói, “là anh chẳng hề biết quái gì về chuyện đó

cả.”

“Cháu còn nhớ đám tang mà,” Jim nói. “Hồi đó cháu mười bảy tuổi rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.