VÀ THẾ LÀ CHÚNG TA TIÊU - Trang 269

đỗ xe của bệnh viện, và chưa có một bàn tay lanh lẽo nào được đặt lên
người chị. Sau ba hay bốn lần cố gắng diễn giải nỗi sợ hãi của mình trên
đường tới đây, cuối cùng chị đã bỏ cuộc, nhưng giờ thì chị bảo anh, “Em
nghĩ là cuối cùng em có thể giải thích chuyện này,” chị nói. “Đầu đuôi mọi
chuyện là thế này. Và mới thật đơn giản làm sao, Martin, em không thể tin
nổi là lúc trước em lại không nghĩ ra chứ.” “Hừm,” anh nói, “vậy em nói
cho anh biết đi.” “Thực sự em không thể nào vào tòa nhà đó được,” chị nói.
“Em không thể ra khỏi chiếc xe này và đi vào tòa nhà đó. Anh thấy tòa nhà
đó không? Em không thể. Em sẽ không vào.” Im lặng. Sau đó anh nói,
“Hừm, anh thấy nghe như nỗi sợ hãi.” Nhưng anh nói anh vẫn không sao
hiểu nổi. “Chính xác thì là sợ cái gì vậy?” anh nói. “Sợ cái chết à? Không,
em chẳng bảo với anh là không phải còn gì. Em không sợ chết. Liệu có
phải là vì họ có thể nói với em rằng có điều gì đó không ổn không? Em biết
là có điều gì đó không ổn mà. Cũng không phải là lý do đó. Tóm lại là vì
cái gì? Phần lớn mọi người, Lynn, họ cảm thấy có điều gì đó không ổn, họ
sẽ sợ hãi. Điều đó là tự nhiên thôi. Nhưng bước tiếp theo là chữa trị nó. Họ
rất tha thiết chữa trị nó. Em,” anh nói, “em thì hoàn toàn làm ngược lại. Em
biết có điều đó không ổn điều đó không làm em sợ. Em bỏ mặc hàng tuần
liền cho nó trở nên nghiêm trọng hơn! Ý nghĩ về việc chữa trị nó đúng
không? Đó là điều làm em sợ. Anh nói đúng không? Chẳng phải chuyện
với em là như thế sao?” Đó là lý do tại sao anh trở thành thành viên ban
quản trị của hãng luật, chị thầm nghĩ. Khả năng phân tích sâu sắc, kỹ năng
lập luận nhạy bén. “Vâng,” chị nói. “Em chưa bao giờ nghĩ mọi chuyện tồi
tệ đến mức nào cho đến khi anh diễn giải ra như vậy, nhưng vâng, đúng là
thế đấy.” Im lặng. “Anh có nghĩ là có một từ cho điều đó không?” chị hỏi.
“Anh có thể nghĩ ra một số lựa chọn từ đấy,” anh nói. Một khoảnh khắc
khinh khỉnh. Sau đó anh đăm đăm nhìn qua kính chắn gió, nghĩ ngợi.
“Nghe này,” anh nói, và quay sang chị. “Anh sẽ quay lại ngay. Em cứ ở yên
đây, được chứ?” “Anh đi đâu vậy?” chị hỏi. “Anh bảo anh sẽ không bỏ em
lại mà.” “Chỉ sau khi chúng ta đã vào bên trong,” anh nói. “Chúng ta vẫn ở
trong bãi đỗ xe mà.” Anh chìa tay ra cầm lấy tay chị. “Hãy tin anh,” anh
nói. Thế là chị để anh đi và anh đi vào bên trong tòa nhà. Mười phút sau

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.