VÀ THẾ LÀ CHÚNG TA TIÊU - Trang 271

có bậc thềm nào ở lối vào một bệnh viện, như vậy có nghĩa là họ đang phải
ở một nơi nào đó khác, và khi anh giữ cửa mở cho chị và dẫn chị vào trong,
chị không hề nhìn thấy gì nhưng chị vẫn có thể ngửi được, và chị biết ngay
lập tức là họ đang ở đâu. Chị nghe thấy một người đàn ông nói, “Hai ạ?”
“Hai,” Martin trả lời, anh bắt chị bước một mạch đến tận bàn của họ mà
vẫn bịt nguyên mắt. “Được rồi, bỏ nó ra đi,” anh nói. “Em biết mà!” chị
thốt lên. “Em đã biết ngay là chúng ta đang ở đâu!” Họ phải chờ đến hai
mươi phút cho một chiếc pizza đế dày ở một góc khuất dưới ánh sáng mờ
mờ của nhà hàng Gino’s East, nơi những tấm ván màu đen trên đầu làm cho
họ có cảm giác như thể họ đang ăn ngay dưới khoang chính của một chiếc
tàu cướp biển ọp ẹp già nua. Những tấm ván này đã bị vẽ vời nguệch ngoạc
không thương tiếc và dán những tờ đô la lên. Khi họ lại bước ra ánh sáng
chói lòa của ban ngày, anh buộc chiếc khăn bịt mắt chị lại như cũ. Lần này
chị tự hỏi liệu vận may của mình đã chấm dứt chưa.

Nhưng họ lái xe đi một đoạn mà chị nghĩ là quá ngắn để có thể là quãng

đường quay trở lại bệnh viện và khi anh lại cởi chiếc khăn bịt mắt ra, chị
nói, “Lẽ ra em phải biết rồi chứ.” Họ đang ở siêu thị đĩa nhạc Jazz bên
Đông Illinois. “Phải rồi,” anh nói, giọng đầy cái vẻ giễu cợt mà chị phải
lòng, “một người hâm mộ cuồng nhiệt như em xứng đáng được nuông
chiều trong một ngày như hôm nay.” “Xin anh,” chị nói, “thẻ tín dụng của
em đây, hãy mua những gì anh muốn - cứ tà tà mà chọn nhé.” Anh dành
gần hai mươi phút lục những cái thùng bụi bặm để tìm mấy bản thu âm ít
tên tuổi. “Nhanh thế,” chị nói, khi anh đã tìm xong. Và rồi lại quay trở lại
với khăn bịt mắt và chiếc xe, đỗ xe và nắm tay dắt đi. Lại là những bậc cầu
thang, và không phải chỉ là sáu hay bảy bậc - mà là ba dải cầu thang dài,
gần như đủ để khiến chị đứt cả hơi. Chị không thể tin được điều anh đang
làm, nắm tay dắt tay chị đi, nghĩ ra cái kế hoạch này thật chẳng giống anh tí
nào, hoặc ít ra cũng chẳng hề giống với kết luận mà chị đã rút ra từ rất lâu
rồi về người đàn ông đang sống và hít thở kia - một Martin không có những
phút giây ngẫu hứng và bốc đồng, người lúc nào cũng rút ra những chân lý

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.