VÀ THẾ LÀ CHÚNG TA TIÊU - Trang 272

rắn như đinh, hoặc chọn cách lảng tránh hoàn toàn vấn đề. Điều mà ngày
hôm nay đã chứng tỏ hơn bất kỳ điều gì khác, chị nghĩ, là sự quy chụp vội
vàng của chị, và tính cứng nhắc của những quy chụp từng được tạo ra. Lúc
này họ đã vào bên trong - nơi này có một bầu không khí thoáng đãng, vang
vọng, nghe ầm ì những giọng nói khe khẽ, và tiếng bước chân trên những
bậc thang cẩm thạch mà chị có thể nghe rõ từng tiếng một. Anh tháo tấm
khăn che mắt ra và họ dành một giờ cho việc nhẩn nha diễu qua tất cả
những điểm nhấn chính của Viện Mỹ thuật. “Em tưởng anh không phải là
người hâm mộ nghệ thuật, Martin,” chị nói. “Anh không phải là fan của bất
kỳ thứ mỹ thuật vớ vẩn nào,” anh trả lời, “nhưng ở cấp độ này, có những
thứ mà anh thích thú.” “Thật vậy sao?” “Chắc chắn rồi,” anh nói. “Vậy anh
hãy chỉ ra cho em,” chị nói với vẻ ngờ vực, “khi chúng ta gặp nó nhé?”
“Như bức này ở đây chẳng hạn,” anh nói. “Bức này à?” “Ừ, đây là một tác
phẩm xuất sắc,” anh nói. “Có muốn tranh luận không?” Họ đang đứng
trước bức tranh khổng lồ Chiều Chủ nhật trên đảo La Grand Jatte của
Georges Seurat. “Không,” chị nói. Chị không muốn tranh luận.

Đến lúc họ đi khỏi đó thì đã là ba giờ chiều và giờ thì chị biết, khi bước

ra khỏi xe, đi cùng với anh, rằng cuối cùng thì vận may của chị cũng chấm
hết. “Đừng cởi nó ra,” anh nói. “Martin,” chị nói và giọng chị run rẩy. Họ
đang băng qua một bãi đỗ xe không thể lẫn vào đâu được ngoài một bãi đỗ
xe của bệnh viện. “Lynn,” anh nói, “đừng cởi nó ra.” Hai bàn tay chị bắt
đầu run rẩy giống như khi ngồi trên xe lúc trước. “Cứ tiếp tục bước đi, anh
nói. Và chị cố gượng đi được vì chị có thể tự đánh lừa mình: có thể không
phải, có thể không phải
... Nhưng chẳng có bậc thang nào cả, rồi khi anh mở
cửa và làn không khí hơi ấm hơn một chút từ bên trong phả vào chị còn ánh
sáng hắt xuống từ phía trên chiếc khăn bịt mắt trở nên sáng hơn, chói mắt
hơn, chị biết chắc chắn một cách tuyệt đối họ đang ở đâu và chị chết khiếp.
“Cứ tiếp tục bước đi,” anh nói. Anh giữ chị dừng lại rồi bảo chị ngồi
xuống, đã thế chiếc ghế phía dưới chị lại bằng nhựa cứng ngắc như ghế
trong phòng chờ ở bệnh viện, và chị chết khiếp. “Anh sẽ luôn ở bên em,”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.