VÀ THẾ LÀ CHÚNG TA TIÊU - Trang 277

“Em nghĩ anh nên suy nghĩ cho nghiêm túc vào thì hơn,” chị nói.

Điều chị đã muốn anh nói, tất nhiên, là, Em sẽ ra làm sao khi không có

ngực ấy à? Anh không biết. Anh không bận tâm đến điều đó. Nhưng lúc ấy
họ không nói đến chuyện của cả hai người. Họ chỉ nói về chị mà thôi, đưa
chị đến một nơi mà chị có thể chấp nhận những hoàn cảnh khó khăn này, để
chị có thể đưa ra những quyết định đúng đắn. Dù sao đi nữa đến cuối đêm
thứ Bảy, họ đã đến được đó, đại loại như vậy. Chị bỏ qua câu nói đùa vô
duyên. Chị cảm ơn anh nhiều lần. Anh về nhà. Chị muốn như vậy. Hai ngày
vừa rồi quả thực là mệt mỏi.

Phải đến tận Chủ nhật - tức ba ngày trước ca mổ - họ mới có cơ hội nói

về hai người. Anh qua chỗ chị sớm rồi cứ đứng trong chiếc áo choàng mùa
xuân của mình và không chịu ngồi xuống. Chị từ trong bếp đi ra và nói,
“Tại sao anh lại đứng thế?” “Anh đang nghĩ về một chuyện,” anh nói, “và
anh nghĩ em nên biết đó là chuyện gì.” Nghe thế chị biết ngay là có chuyện
không hay rồi. Trong tất cả những điều chị phải lo lắng liên quan đến bệnh
tình của mình, chị đã không quên rằng một người đàn ông bận rộn, một
người nghiện công việc, một người độc thân cố chấp có lẽ sẽ không mặn
mà gì với việc đóng vai bảo mẫu cho cô bạn gái một thời. Anh đã làm tròn
bổn phận của mình trong hai ngày vừa qua như một người đàn ông tử tế -
thực sự là một ông vua - nhưng sớm muộn thì điều đó cũng phải xảy ra,
một chuyện như thế này: Anh chúc em những điều may mắn nhất, Lynn,
nhưng anh không sẵn sàng cho chuyện này. Anh rất hy vọng em sẽ gọi cho
anh khi tất cả chuyện này đã qua. “Ít nhất thì anh cũng cởi áo khoác ra đã
chứ?” chị hỏi. “Tất nhiên rồi,” anh nói. Khi việc đó đã xong xuôi, chị chìa
cho anh tách cà phê của anh. “Chúng ta hãy ra chỗ ghế sofa nói chuyện
nhé,” chị nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.