VÀ THẾ LÀ CHÚNG TA TIÊU - Trang 281

từng có một khoảng thời gian bên nhau, được gọi là Velvet Lounge. Và cái
điều chị có ý định làm, thưởng thức màn biểu diễn lúc nửa đêm - không
phải là điều chị định làm vì tình yêu thực sự đối với jazz, chị phải thừa
nhận điều đó. Chị đang tới đó vì Martin, để nhớ Martin, để tiếc thương
Martin. Chị đang tới đó vì nỗi niềm luyến tiếc quá khứ. Nên chẳng phải quả
là phù hợp đến hoàn hảo khi mà Velvet Lounge lại đóng cửa đúng vào các
thứ Ba sao? Chị ngồi trên xe bên ngoài quán bar, nghe bản “St. Louis
Blues” trên một chiếc đĩa CD Martin bỏ lại. Got the St. Louis Blues! Blue
as I can be! Man’s got a heart like a rock cast in the sea!
Phù hợp thay, đó
là một bài hát rất ngắn. Những kỷ vật dai dẳng ngu ngốc này - một quán
bar, một bài hát - vẫn còn lẵng nhẵng ở lại sau khi người tình đã ném trái
tim của anh ta xuống biển, chúng vừa mang lại nỗi khuây khỏa vừa là nỗi
đau đớn. Chị bị hút vào chúng vì viễn cảnh hứa hẹn tái sinh, nhưng trải
nghiệm chủ đạo lại là nỗi đau đớn thêm nhói buốt.

Bây giờ đã quá nửa đêm. Chị ở cách xa anh hàng dặm. Nhà. Từ mà chị

muốn là nhà. Chị không tin mình sẽ có đủ sức mạnh để tự giao nộp mình
cho các bác sĩ vào ngày mai nếu không có anh. Trong một khoảnh khắc tỉnh
táo, chị tự hỏi mình, có lẽ nào chị thực sự yêu Martin, yêu Martin, hay là vì
trái tim tan vỡ của chị đang ngộ nhận? Liệu chị có còn cảm xúc đó đối với
anh nếu không vì chị đang phải nhập viện ngày mai, nếu không vì anh đã
sắp xếp buổi khám đầu tiên của chị với bác sĩ một cách nâng niu đến thế,
nếu không vì anh là người đàn ông cuối cùng biết cơ thể chị một cách tỏ
tường trước khi nó sắp bị biến đổi thê thảm? Và rồi câu trả lời đến với chị:
tất cả những trái tim tan vỡ đều ngộ nhận. Tất cả mọi kẻ ngốc thất tình đều
là nạn nhân của việc chọn sai thời điểm, những ý định tử tế, và việc ra
quyết định kém cỏi của một kẻ khác. Chị buộc phải thừa nhận điều đó -
đúng, chị đã yêu Martin, và chị nhận ra điều đó vào thời điểm tồi tệ nhất có
thể, sau khi anh làm tan vỡ trái tim chị. Bất thình lình đi ngược lại toàn bộ
niềm tin chắc chắn mà chị đã đinh ninh khi lái xe lao vọt đi rằng văn phòng
của Martin là nơi tồi tệ nhất để đến, và liên lạc với Martin là điều tồi tệ nhất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.