VÀ THẾ LÀ CHÚNG TA TIÊU - Trang 358

điều gì đó từ chị, “một người bị tê liệt vì sợ hãi, sẽ nói rằng họ không bị
bệnh, nếu điều đó có nghĩa là họ có thể tiếp tục cuộc sống của mình mà
không phải đối mặt với nỗi sợ đó.”

Lynn bật ra một tiếng cười khan miễn cưỡng, không chút gì là hài hước.

“Tôi xin lỗi, Joe,” chị nói. “Cậu tiếp cận được hồ sơ y tế của tôi à?”

“Không.”

“Không,” chị nói, “không, tôi không nghĩ vậy.”

“Không, đây hoàn toàn là phỏng đoán thôi, Lynn,” anh ta tiếp tục, và đến

lúc đó, Genevieve cảm thấy nhu cầu bức thiết về việc bằng cách nào đó
phải giữ khoảng cách với Joe. Không ốm mà, Joe! Làm ơn đừng nói nữa!
“Sự phỏng đoán có lẽ không có cơ sở cho lắm,” anh ta tiếp tục. “Nhưng
nếu chị bị ốm, và sợ hãi, và tự tách mình khỏi sự chăm sóc về y tế...”

“Đó là một cái nốt ruồi,” chị nói.

Toàn bộ vẻ sửng sốt tuột khỏi mặt chị. Lúc này chị mang một vẻ mặt bất

động, lạnh băng, vẻ mặt công việc, để nói, một cách thẳng toẹt, rằng đây
không phải là việc của cậu. “Đó là một cái bướu mà họ sợ là ung thư, và tôi
đã cho thay đổi buổi hẹn, nếu như cậu nhất định phải biết, vì sự gấp rút của
các thương vụ mới. Genevieve,” chị vừa nói vừa liếc xuống nhìn con dao
rọc thư mà chị vẫn gại gại trong lúc Joe nói, “cô có thể thứ lỗi cho Joe và
tôi được không?” Khi chị ngẩng lên nhìn Genevieve, Genevieve nói tất
nhiên rồi và rời khỏi căn phòng yên lặng rồi đóng cửa lại sau lưng mình.

“Một cái nốt ruồi?” Marcia nói. “Suốt từ đầu đến giờ chỉ là một cái nốt

ruồi sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.