VÀ THẾ LÀ CHÚNG TA TIÊU - Trang 371

ngày tháng trải qua ở đây, quãng thời gian phục vụ, tình thân ái mến
thương, giờ lại là những vết thương của một số phận bất hạnh và vô định.

Khoảnh khắc ngay sau đó lại náo nhiệt với các hoạt động. Hank lại đi ra

khỏi phòng làm việc của mình và biến mất quanh cái góc mà anh ta vừa từ
đó xuất hiện, Marcia quay trở lại cái góc nơi cô ta vừa biến mất, và Reiser,
cần chút giải lao ngoài hành lang, tập tễnh ra khỏi phòng làm việc của mình
bên tay phải Benny. Reiser nắm cây gậy bóng chày Louisville Slugger mà
anh ta vẫn để ở một góc phòng làm việc đập đập lên đế giày, như thể đang
tiến về chốt nhà. Larry và Amber, ở phía bên kia của Benny, đột nhiên cũng
tràn ra ngoài hành lang, cố gắng kiềm chế một trận bất hòa lặng lẽ, dữ dội
đúng lúc Marcia tiến lại, buộc cô ta phải khẽ khàng đi qua giữa đôi tình
nhân như thể đang cố tránh một quả mìn. Cô ta đang chuẩn bị đi qua Benny
với không gì hơn ngoài một cái nhăn mặt khó chịu vì phải đi qua với tâm
trạng khó xử đến thế ở văn phòng. Benny nghĩ khôn ngoan hơn cả là thì
thầm thay vì hét rống lên, vì vậy rất tự nhiên anh ta vươn ra nắm lấy cánh
tay Marcia. Cô ta đang mặc chiếc áo có mũ trùm đầu bằng cotton màu hồng
mà cô ta vẫn mặc mỗi khi kêu ca là bị lạnh. Bên dưới nó, cánh tay cô ta
mềm mại và mảnh dẻ với cảm giác thật dễ chịu trong tay anh ta.

“Marcia,” anh ta nói. “Tom Mota có thể vừa quay lại tòa nhà.”

Tom Mota đi thang máy qua tầng sáu mươi thẳng một mạch lên tầng sáu

hai. Các tầng sáu mươi, sáu mốt, và sáu hai đều được nối bằng cầu thang
bên trong, nên bất kỳ ai cũng có thể đi lại tự do giữa chúng. Không ai nhìn
thấy Tom khi gã bước ra khỏi thang máy.

Chắc chắn gã đã đi thẳng và sau đó rẽ phải ở bức tường dẫn vào ngõ cụt

ở trạm in. Gã đi tiếp cho đến khi tới điểm nối hành lang, cho phép gã có thể

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.