VÀ THẾ LÀ CHÚNG TA TIÊU - Trang 374

Benny nhìn dọc theo hành lang đúng lúc Joe đang đi vào phòng làm việc

của anh ta ở đầu kia, gần thang máy.

“Ôi lạy Chúa tôi, ôi lạy Chúa tôi.”

Nhịp rên hoảng loạn, nhòe lẫn trong nước mắt của cô ta nghe như thể cô

ta đã phải chứng kiến cảnh bạo lực không thể nào diễn tả bằng lời.

“Larry, Marcia và tôi sẽ đi thông báo cho Joe,” Benny nói, “nên anh có

trách nhiệm làm cho cô ấy bình tĩnh lại đi.”

“Thế anh nghĩ tôi đang cố làm cái gì đây?” Larry hỏi. “Amber, em có

nghe Benny nói không nào? Em phải bình tĩnh lại. Chúng ta sẽ sử dụng
thang bộ thoát hiểm, được chứ? Chúng ta cứ đi thang bộ thôi.”

Nhưng Amber không muốn đi thang bộ. Cô ta không muốn đi thang máy

vì gã đang đi lên trong thang máy. Cô ta không muốn quay vào phòng làm
việc của mình vì gã sẽ đi lùng cô ta trong phòng làm việc. Để đi bất kỳ đâu
cô ta cũng phải đi bộ dọc hành lang, và hành lang là nơi tồi tệ nhất trong tất
cả, vừa trống trải vừa không có gì che chắn và dễ bị tóm gọn, thành ra cô ta
vẫn đứng chết lặng, cố gắng không khuỵu xuống, lắp bắp mãi không thôi,
“Ôi lạy Chúa tôi, ôi lạy Chúa tôi,” trong khi những giọt nước mắt cứ tự
động trào ra lã chã một cách dễ dàng còn Larry thì cố gắng vỗ về cô ta,
thuyết phục cô ta, đánh thức cô ta, lay chuyển cô ta - làm cách gì đó, bất kỳ
cách gì, trước khi Tom Mota thò cái mặt của gã ra.

Benny và Marcia vội vã chạy tới phòng làm việc của Joe. Trong lúc họ

còn phí thời gian với Amber, Joe đã lại rời khỏi phòng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.