VÀ THẾ LÀ CHÚNG TA TIÊU - Trang 418

có mặt ở đó để thảo luận chi tiết của thứ nước uống đóng chai có caffein, và
mọi người đều lo sợ đến một đêm dài. Vừa so sánh những lời kể trái ngược
nhau vừa cùng lúc cố gắng giành một hợp đồng mới, việc này đang rút sạch
sức lực của chúng tôi. Bàn đến bất kỳ chuyện gì khác ngoài công việc sẽ
chỉ càng làm trì trệ thêm mọi thứ, nhưng chúng tôi không thể nào kìm
được, và một người hỏi Joe khi anh ta bước vào là có thực như thế không.
Có phải anh ta đã trở thành người vợ đi thăm nuôi ở tù cho Tom Mota?

Joe mỉm cười. Anh ta đặt cuốn sổ kế hoạch bìa da của mình xuống và

kéo một chiếc ghế ở đầu bàn phòng họp ra.

“Không, nghiêm túc đấy,” Benny nói. “Anh có đến thăm anh ta không?”

“Tôi có đi.”

“Sao lại thế?”

Joe ngồi xuống và đẩy ghế vào. “Tôi thấy tò mò,” anh ta nói.

“Tò mò về cái gì?”

Joe nhìn quanh căn phòng. Chúng tôi im lặng. “Các cậu có nhớ anh ta đã

nói gì với tôi không?” anh ta hỏi chúng tôi. “Anh ta đang đứng trong hành
lang, cầm súng, mà lúc đó tôi cứ tưởng súng thật cơ. Và anh ta nói, nhớ anh
ta nói gì không? Anh ta nói, ‘Joe, tôi đến mời anh đi ăn trưa’.”

Một số người chúng tôi nhớ là có nghe thấy Tom nói thế và một số thì

mới nghe thấy lần đầu tiên. Điều chúng tôi nhớ rõ nhất là Tom đang tuôn ra
những câu lắp bắp thần kinh nào đó khi gã lượn quanh và bóp cò - những
câu nói điên khùng nói lên rằng chúng tôi đang nằm trong tay một kẻ tâm
thần.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.