VÀ THẾ LÀ CHÚNG TA TIÊU - Trang 423

“Nhưng điều mà bấy lâu nay tôi không biết, Joe ạ,” Tom tiếp tục, “là tôi

ở dưới đây.” Joe diễn tả để giải thích điều Tom định nói. Tom làm chiếc
còng tay của gã kêu lách cách khi hai bàn tay bất thình lình huơ mạnh lên
thành một vòng xoáy, chấp chới ngay phía trên mặt bàn. “Dưới đây, hằn
học với mọi thứ. Cái lối mòn tôi mắc kẹt bên trong. Khoản lương không-
bao-giờ-đủ của tôi. Mọi người. Tôi lồng lộn xung quanh. Tôi thọc mũi vào
chuyện của mọi người. Khi nào cần văng một câu xúc phạm là tôi văng
ngay. Khi tôi có thể dè bỉu ai đó, tôi nắm ngay lấy cơ hội. Tôi vạch chữ Đĩ
đực
trên tường của anh. Và tôi nghĩ, đó là bởi vì tính tôi bất kham. Nếu họ
không thích điều đó, họ có thể sa thải tôi, bởi vì tôi không thể sống như mọi
người khác. Nhưng rồi khi anh bước vào và nhìn thấy những gì tôi đã viết,
Joe, anh đã làm gì? Anh có nhớ không?”

“Tôi không thể nhớ chính xác,” Joe nói với chúng tôi. “Tôi nhớ là đã gọi

Mike Boroshansky và bảo bác ta rằng có người đã phá hoại phòng làm việc
của tôi. Nhưng ý Tom không phải là như thế. Sau đó cơ, anh ta nói. Sau vụ
thông báo chính thức và tất cả những chuyện đó. Tôi có nhớ khi ấy tôi đã
làm gì không? Và tôi bảo anh ta tôi không thể nhớ được cụ thể.”

“Anh để nó nguyên ở đó,” Tom nói. “Anh để nó nguyên ở đó. Cánh quản

lý tòa nhà rồi người quản lý văn phòng, ai biết được lũ chết tiệt làm ăn thế
nào, nhưng bất kể có là gì đi nữa, vụ đó chắc chắn cũng đã chơi khó họ, vì
phải mãi đến ngày hôm sau - anh không nhớ à? - họ mới xóa được nó đi.”

Chúng tôi hỏi Joe là có đúng thế không. Có đúng là phải đến ngày hôm

sau họ mới xóa được chữ Đĩ đực khỏi tường của anh ta?

“Có thể,” anh ta trả lời. “Tôi nhớ là nó khiến họ mất một thời gian.

Nhưng nói thật, tôi đang định tiếp sang những gì Tom nói với tôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.