VÀ THẾ LÀ CHÚNG TA TIÊU - Trang 425

tỏ tôi khác với tất cả mọi người còn lại như thế nào. Chứng minh tôi tốt
hơn, khôn ngoan hơn, thú vị hơn. Rồi tôi nhìn thấy anh ngồi làm việc ngay
bên cạnh từ Đĩ đực trên tường - làm việc - điềm nhiên - và tôi biết - anh
mới là người đó. Không phải tôi. Tôi từng nghĩ rằng đó chẳng qua chỉ là vì
anh hợm hĩnh. Nhưng rồi tôi biết đó không phải là sự hợm hĩnh. Đó đơn
giản là bản chất của anh. Và tôi căm ghét anh vì điều đó. Anh có nó, còn tôi
thì không, và tôi căm ghét anh.”

Chúng tôi hỏi Joe là anh ta có thực sự điềm nhiên không vào cái ngày

anh ta nhìn thấy chữ Đĩ đực trên tường của mình.

“Điềm nhiên?” anh ta nói. “Tôi không chắc đó là từ diễn tả chính xác.

Tom nghĩ anh ta hiểu tôi, nhưng anh ta không hề. Và tôi đã cố gắng nói với
anh ta điều đó, tôi nói, ‘Tom, khi nhìn thấy phòng làm việc của mình bị phá
hoại như thế, anh không biết là điều đó làm tôi cảm thấy thế nào đâu. Có
thể tôi đã muốn tự tử. Có thể tôi đã vào nhà vệ sinh và khóc. Đừng có đinh
ninh là anh biết.’ Nhưng anh ta không chịu nghe.”

“Thế anh có khóc không,” Jim hỏi.

“Jim, nếu khóc thì đời nào anh ấy đi kể với chúng ta,” Karen nói.

“Tôi không khóc,” Joe nói.

“Tôi biết là anh không khóc,” Tom nói. “Bởi vì anh không thèm bận tâm.

Và tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc kính trọng anh vì điều đó,
cho dù tôi căm ghét anh. Tôi vẫn còn căm ghét anh cái ngày mà họ cho tôi
nghỉ, và có lẽ là cả ngày sau đó, nhưng đến ngày thứ ba, nó biến mất, tất cả
cảm giác đó... đơn giản là... bụp, tôi không biết tại sao. Có thể là vì tôi
không còn làm việc ở đó nữa. Bỗng nhiên tôi có khoảng cách. Và những gì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.