VÀ THẾ LÀ CHÚNG TA TIÊU - Trang 426

còn lại trong tôi về phía anh là sự khâm phục. Hơn cả sự khâm phục. Đó là
tình yêu...”

Chúng tôi không thể nào kìm được, thật là vô lý quá, Tom nói rằng gã

yêu Joe - chúng tôi ồ cả lên.

“Đừng cười,” Joe nghiêm nghị nói. “Các cậu muốn nghe chuyện này.

Hãy để tôi kể nốt.”

Cả bàn bỗng im lặng trở lại.

“Tôi từng muốn đập nát mặt anh ra,” Tom nói. “Nhìn thấy anh tôi không

thể nào chịu nổi. Tôi muốn xin lỗi về điều đó. Đó là lý do tại sao tôi muốn
mời anh đi ăn trưa,” anh ta nói. “Tôi thực sự muốn mời anh đi ăn trưa.
Nhưng như cái thằng cha khốn kiếp đó đã diễn tả rất đắt, ‘Bản tính khó
dời’. Và trước khi tôi kịp nhận ra, tôi đã hình thành xong cái vụ súng bắn
sơn trong đầu rồi và tôi không thể nào ngăn mình lại được nữa.”

Đúng lúc đó hai người lính gác bước vào phòng thông báo rằng thời gian

của Joe đã hết. Anh ta nhìn đồng hồ và không thể tin nổi rằng mười lăm
phút đã trôi qua. Joe đứng lên, nhưng người lính đã ngay lập tức bảo anh ta
ngồi xuống trở lại. “Có cả một quy trình cho chuyện đó,” anh ta giải thích
với chúng tôi. “Tom sẽ được đưa ra ngoài bởi người bảo vệ thứ nhất, và tôi
sẽ được dẫn ra ngoài bởi người bảo vệ thứ hai. Tôi phải ngồi tại chỗ cho
đến khi Tom đi khỏi.”

“Cảm ơn vì đã tới, Joe,” Tom nói, khi người bảo vệ lại gần nắm cánh tay

của gã. “Tôi cảm kích vì điều đó.”

“Liệu có điều gì tôi có thể làm cho anh không, Tom?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.