VÀ THẾ LÀ CHÚNG TA TIÊU - Trang 446

Michael chỉ dừng lại để thò đầu vào bên trong phòng của Jim. “Không

được,” anh ta nói. “Tớ đang có deadline với cái thông cáo này.”

Anh ta vội vàng bỏ đi, và Benny giơ hai tay lên để diễn tả sự ngỡ ngàng

của mình. “Cậu có thấy không nào?” anh ta hỏi. “Giờ thì cậu thấy chưa,
Jim, thấy tớ muốn nói gì chứ? Có điều gì đó không ổn với những người
này.”

“Benny, cậu ta đang có deadline mà.”

“Ai mà không có lấy mười phút để nghe một câu chuyện hay cơ chứ?”

“Benny. Kể câu chuyện cho tớ đi xem nào.”

Thế là Benny kể cho Jim nghe câu chuyện tại sao Marcia lại phát điên

lên với anh ta. Kể từ khi đi làm kín thời gian trở lại, anh ta đã dần nhận ra
một hiện tượng dường như chỉ xảy ra ở chỗ làm, hoặc ít ra thì cũng là xảy
ra với tần suất nhiều hơn tại chỗ làm so với những nơi khác trong cuộc
sống, và hiện tượng đó là thế này: một người nói điều gì đó mà người nghe
hoàn toàn không hiểu anh ta hay cô ta định nói gì, nhưng không muốn tỏ ra
thô lỗ, hoặc tệ hơn, ngu ngốc, hoặc nếu không thì, không muốn mất thêm
chút thời gian nào nữa, dễ dàng nhất là chỉ việc gật đầu hoặc cười theo còn
hơn là ngừng lại gặng hỏi thực sự thì người kia định nói điều gì. Điều này
đặc biệt đúng với kiểu đùa cợt ngoài hành lang và chuyện phiếm trong bếp
và các loại trao đổi vô thưởng vô phạt hằng ngày khác. Người ta thờ ơ với
những gì được nói, hoặc đang bận tâm đến những chuyện khác, hoặc từ rất
lâu trước đó đã kết luận rằng những cái được gọi là lời nói trong quãng thời
gian của một ngày làm việc chủ yếu là những tiếng ú ớ của mấy thằng
ngốc. “Vì thế tớ nghĩ, Liệu có thực sự khác gì không? Liệu thẳng thắn mà
nói thì có khác gì không nếu thay vì trả lời như bình thường vẫn trả lời, tớ
đi trả lời mọi người bằng những câu thoại trong phim Bố già?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.