VÀ THẾ LÀ CHÚNG TA TIÊU - Trang 454

“Ý nghĩa gì?”

“Tớ không biết,” Benny nói.

“Cậu không biết?”

“Tớ biết và tớ không biết,” Benny nói. “Cậu có hiểu ý tớ không?”

Jim cắn bên trong má của anh ta. Anh ta chậm rãi gật đầu ra vẻ buông

xuôi một cách đầy tôn trọng.

“Hank Neary,” cuối cùng anh ta nói, rồi lắc đầu. Anh ta nói lại lần nữa,

“Hank Neary.” Rồi anh ta giơ hai tay lên và bỏ ra ngoài hành lang đi họp.

Một số người không bao giờ quên những người nhất định, một vài người

lại nhớ tất cả mọi người, và hầu hết chúng tôi phần lớn là sẽ bị quên lãng.
Đôi khi thế hóa ra lại là tốt nhất. Larry Novotny muốn được quên lãng vì
vụ chim chuột của anh ta với Amber Ludwig. Tom Mota muốn bị quên lãng
vì cái vụ liên quan đến những viên đạn sơn. Nhưng có ai lại muốn bị quên
lãng hoàn toàn chứ? Chúng tôi đã cống hiến nhiều năm tháng cho cái nơi
đó, chúng tôi lao động với niềm tin mơ hồ rằng chúng tôi đang tạo dựng tên
tuổi cho chính mình, trong thâm tâm chúng tôi phải tin tưởng rằng mỗi
người trong chúng tôi đều đáng được nhớ đến. Và làm gì có ai lại muốn
được nhớ đến vì cái gu kém cỏi hoặc hơi thở nặng mùi? Ấy thế nhưng tốt
nhất là được nhớ đến bởi những điều đó còn hơn là bị quên lãng bởi sự nhạt
nhẽo thô sượng hoàn hảo của mình.

Nói cách khác, sự ân xá là một món quà, nhưng sự lãng quên lại là một

nỗi kinh hoàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.