“Hãy tin tôi,” Hank nói với chị. “Tôi không làm được lấy một nửa đâu.”
Genevieve và chồng cô ra về vì họ phải cho đứa bé đi ngủ, rồi chúng tôi
còn mất cả Amber và Becky nữa. Benny không muốn cho họ đi - tất cả
những cửa sổ của anh ta đều mờ sương hoài niệm - nhưng họ nhất quyết là
họ phải về nhà. Anh ta yêu cầu là tất cả những người còn lại trong chúng
tôi phải ở lại, và thế là chúng tôi ở. Vả lại hầu hết chúng tôi đều muốn làm
thêm chầu nữa. Marcia tấn công cái hộp nhạc với khoảng một tuần lương
và bật hết bản ballad ngọt lịm này sang bản khác thành thử cảm giác như
thể chưa một ngày nào trôi qua kể từ khi chúng tôi tan đàn xẻ nghé. Jim
Jackers trả tiền chầu tiếp theo, thế cũng là đúng thôi xét đến sự thăng tiến
không thể nào lý giải nổi của anh ta trên thang bậc, và thực tế rằng chúng
tôi đã phải chịu đựng anh ta suốt những năm tập tọng đó của anh ta.
Chúng tôi nâng cốc để tưởng nhớ đến Lynn Mason và chợt nhận ra
chúng tôi đang kể những câu chuyện về chị, chúng tôi chẳng gặp khó khăn
gì khi nhớ lại những cuộc chạm trán và đấu khẩu, những cuộc chạm trán
với Brizz Già - xét cho cùng thì chị là sếp của chúng tôi cơ mà, và tất cả
chúng tôi đều có những trải nghiệm riêng biệt và đáng nhớ của mình với
chị. Ví dụ như không ai trong chúng tôi có thể quên cảm giác phấn khích và
vẻ vang chúng tôi đã trải qua khi chị tỏ ra thích thú đặc biệt với một ý
tưởng nào đó mà một trong chúng tôi đã nghĩ ra, và chúng tôi nhớ với sự
chính xác đến bất ngờ đó là quảng cáo cho công việc nào, và cái ý tưởng
đó, cùng những lý do chị đưa ra cho sự thán phục của mình. Không có sự
tán thành của bất kỳ ai lại có ý nghĩa đối với chúng tôi hơn của chị, và
không gì dễ dàng hơn là nhớ lại những lời tán thưởng của chị. Chúng tôi
còn nhớ cả những đôi giày đắt tiền và trang nhã của chị, và cái lần chị xuất
hiện bên giường bệnh của Carl với một bó hoa thảm hại, và cả việc chị đã
đi dán tờ bướm cho Janine cùng tất cả chúng tôi như thế nào khi Jessica