nó là của anh,’ mụ ta nói, ‘tôi chỉ muốn lấy nếu nó là của Tom. Tất cả đồ
của Tom đều biến mất và công việc của tôi là lấy lại chúng.’ Thế là tôi bảo,
cố tỏ ra hoàn toàn ngây thơ và không biết gì hết, tôi bảo, ‘Họ đã lấy những
gì vậy?’ Và mụ ta bảo, ‘Hừm, để xem nào. Bàn của anh ta,’ mụ ta nói. ‘Rồi
ghế, giá sắt, và…’ ”
Chúng tôi xin lỗi vì lại ngắt lời, nhưng anh lại như thế nữa.
“Chuyện gì vậy?” anh ta hỏi.
Thì nói giá sắt.
Yop giơ hai tay lên trời. Anh ta đang mặc một chiếc áo sơ mi chim cò
nhàu nhĩ - lông trên cánh tay anh ta đang ngả màu muối tiêu. “Các người
làm ơn nghe tôi nói được không?” anh ta gào lên. “Các người có làm ơn
lặng yên nghe những gì tôi đang cố nói được không? Tôi đang cố gắng nói
với các người một điều thực sự quan trọng ở đây. Họ biết tất cả mọi thứ!
Họ biết tất cả những gì chúng ta đã lấy! Nên tôi còn lựa chọn nào nữa chứ?
‘Cô có thể lấy cái giá sắt, được không nào?’ tôi bảo mụ ta. Chỉ cần không
lấy cái ghế của tôi là được rồi. ‘Nhưng đó có phải là giá sách của Tom
không?’ mụ ta hỏi tôi. Đó mới là điều quan trọng đối với mụ ta. Mụ ta
muốn biết, ‘Có phải anh lấy cái giá sắt này ở phòng của Tom không?’ Và
đúng lúc đó tôi mới chợt vỡ lẽ. Tôi sắp bị hót đi chỉ vì tôi lấy cái giá sắt của
Tom.”
Giá sách! Chúng tôi gào lên.
“Được rồi!” anh ta gào lên đáp lại. “Và chỉ vì một chuyện vặt vãnh như
thế mà tôi sắp bị hót đi đấy! Nghe này, tôi có một ngôi nhà mua bằng vay
thế chấp. Tôi có một người vợ. Tôi là một kẻ làm công ăn lương khốn kiếp.
Tôi bị hót đi muộn đến thế này trong sự nghiệp của mình, đó là cái mà nó