VÀ THẾ LÀ CHÚNG TA TIÊU - Trang 471

Chúng tôi nâng những ly martini của mình lên. “Vì Tom.”

“Trời ạ,” Janine nói, với vẻ mặt nhăn nhó. “Làm sao cậu ấy lại có thể

thích thú cái thứ này nhỉ?”

Nếu như không có Don Blattner, chắc có lẽ chúng tôi đã đắm mình trong

nỗi lãng quên của rượu và những ý nghĩ u ám, nhưng Hank đã hỏi anh ta
xem việc viết lách của anh ta đang tiến triển đến đâu rồi, và Don cho biết
rằng nhờ vào ý chí bền bỉ đến phi thường, anh ta đã không bỏ cuộc mà tiếp
tục viết những kịch bản thảm hại, không thể nào sản xuất nổi của mình.
Thậm chí ngay lúc chúng tôi đang nói chuyện đây, anh ta cũng đang ấp ủ
một kịch bản mà anh ta tin rằng có tiềm năng thực sự. “Nhưng lúc nào tôi
chẳng nói thế,” Don nói. Quả đúng thế thật - lúc nào anh ta chẳng nói thế.
Chúng tôi hỏi xem kịch bản mới của anh ta là về cái gì, và anh ta kể với
chúng tôi rằng đó là câu chuyện về một vị Lạt Ma Tây Tạng đức cao vọng
trọng trong một chuyến đi thuyết giảng tại Mỹ đã bị quyến rũ vào thế giới
béo bở của những hợp đồng quảng cáo. Ông ta bắt tay vào cải thiện quảng
cáo mà trong đó ông ta xuất hiện, trước sự kính sợ và phấn khích của nhóm
sáng tạo đen đủi phụ trách dự án đó, mà bệnh yếm thế và chán chường của
những người này thì cao chưa từng có. Cuối cùng vị Lạt Ma tìm thấy niềm
hạnh phúc thực sự khi từ bỏ những môn đệ ngoan ngoãn của mình để đổi
lấy công ty quảng cáo mới hồi sinh, trở thành giám đốc sáng tạo của nhóm,
phụ trách các hợp đồng với Nike, Microsoft và BMW. Ông ta ngủ với các
người mẫu và chết một cách hạnh phúc khi đang đọc tạp chí Time trong
một cái bể sục ở Crested Butte, Colorado.

Tất cả mọi người đều nghĩ nó sẽ thành công vang dội.

“Để rồi xem,” Don nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.