VÀ THẾ LÀ CHÚNG TA TIÊU - Trang 51

Nha dọc hành lang.” Ai đó đã lấy câu này ra từ một bài hát của Tom Waits,
nhưng nó là một cách nói rất, rất cổ, theo như chúng tôi tìm hiểu từ cuốn
Từ điển Từ và Ngữ Morris của mình. “Vào thời cướp biển hoành hành ở
vùng Spanish Main

[7]

,” Morris viết, “một trò ưa thích của bọn cướp biển là

thòng dây vào cổ các tù binh và bắt họ bước với đầu ngón chân chỉ vừa
chạm đến sàn tàu.” Nghe có vẻ giống với chúng tôi. Trong bài hát, Tom
Waits hát về việc bước đến án tử hình, và cả điều đó nghe cũng giống nữa.
Chúng tôi chứng kiến kẻ bị điểm tên bước dọc hành lang trải thảm với mụ
quản lý văn phòng dẫn đường, và rồi anh ta hoặc cô ta sẽ biến mất sau cánh
cửa phòng Lynn Mason, và vài phút sau chúng tôi thấy những bóng đèn tối
mờ đi vì sụt điện và nghe thấy tiếng điện nổ xèo xèo và mùi thịt nấu len lỏi
vào khắp những căn phòng đóng kín như bưng.

Chúng tôi cắm mặt vào bàn làm việc của mình và nhìn những chiếc máy

bay hạ cánh xuống sân bay O’Hare. Chúng tôi trùm headphone vào tai.
Chúng tôi ngả đầu ra sau và nhắm nghiền mắt lại. Tất cả chúng tôi đều có
cùng một ý nghĩ: ơn Chúa không phải là mình.

Jim gõ vào khung cửa phòng Benny. “Dạo này cậu có trông thấy

Sanderson không, Benny?”

“Ai cơ?”

“Sanderson. Will Sanderson.”

Benny vẫn không biết là Jim đang nói đến ai.

“Thôi nào, Benny. Sanderson. Để ria mép ấy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.