VÀ THẾ LÀ CHÚNG TA TIÊU - Trang 75

dài dằng dặc. Rất có khả năng anh ta dành những ngày nghỉ trong văn
phòng, ấp ủ kế hoạch vĩ đại của mình. Những ngày thứ Hai chúng tôi đến
nơi trong tâm trạng tươi phơi phới và không nghi ngờ gì, vậy mà kiểu gì
anh ta cũng đã ở có mặt ở đó, sẵn sàng tung ra cái gì đó đối với chúng tôi.
Có thể anh ta còn không bao giờ về nhà. Tất nhiên là anh ta không bao giờ
cầm cốc cà phê lượn lờ tán phét với chúng tôi vào một buổi sáng thứ Hai.
Chúng tôi không phán xét anh ta về điều đó, chỉ cần anh ta đừng có phán
xét thói quen của chúng tôi trong việc từ từ bắt nhịp vào một tuần làm việc
mới.

Mỗi khi anh ta có lượn qua thì cũng chỉ là để nói những câu như “Xin lỗi

vì làm gián đoạn, Benny, nhưng hôm qua anh đã ráp xong cái quảng cáo đó
cho tôi chưa vậy?”

“Có ngay đây, Joe,” Benny vênh váo, nháy mắt tinh quái về phía chúng

tôi khi anh ta chuyển lại tác phẩm của Roland.

Sự có mặt bất ngờ của Joe là nhân tố giải tán, chúng tôi nhấc mông lên

quay trở lại bàn làm việc, nặng nề và ngán ngẩm. Buổi sáng đã chính thức
bắt đầu với chúng tôi.

Tại sao nó lại kinh hoàng đến thế, gần như chết đến nơi, một buổi sáng

trong hàng trăm buổi, khi ta về phòng làm việc của mình và trơ trọi bước
qua ngưỡng cửa? Tại sao nỗi khiếp sợ lại nghẹt thở đến thế? Hầu hết các
ngày, không vấn đề gì. Công việc phải làm. Một cái bánh nướng. Những
đám mây dông bên ngoài cửa sổ, đầy vẻ đe dọa, hùng vĩ. Nhưng trong một
trăm buổi sáng ấy có một buổi thật không thể nào thở nổi. Cà phê của
chúng tôi có vị như thuốc độc. Hình ảnh những chiếc ghế quen thuộc ám
ảnh chúng tôi. Thứ ánh sáng bất di bất dịch đó khiến con người ta mụ mị.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.