VÀ THẾ LÀ CHÚNG TA TIÊU - Trang 86

“Marilynn,” anh ta nói. “Em có nhìn thấy người phụ nữ kia không?

Người phụ nữ ở đằng kia, mặc cái áo nhàu nhĩ ấy. Trông chị ấy giống một
người mẹ, đúng không?” Marilynn nhìn theo ánh mắt của anh ta. “Đó là
Janine Gorjanc,” anh ta nói. “Đó là người phụ nữ mà anh đã kể với em,”
anh ta nói. “Con gái chị ấy bị giết. Em nhớ chứ? Cô bé bị bắt cóc. Anh đã
kể cho em chuyện cô bé. Anh tới dự đám tang ấy?”

“Em nhớ,” cô ta nói.

“Chị ấy hôi rình,” anh ta nói.

“Chị ấy hôi rình?”

“Chị ấy bốc ra thứ mùi gì đó, anh không biết là mùi gì. Không phải ngày

nào cũng thế. Nhưng có những ngày anh nghĩ chị ấy cứ để buông xuôi như
thế. Chị ấy không tắm rửa hay gì hết.” Anh ta nhìn chị vào tòa nhà.
Marilynn đang nhìn chồng, không nhìn Janine. Cô ta đang lắng nghe, cố
gắng hiểu. “Marilynn,” anh ta nói, “anh ghét người phụ nữ đó vì cái mùi
của chị ấy.”

“Anh đã bao giờ thử nói chuyện với chị ấy về chuyện đó chưa?” cô ta

hỏi.

“Nhưng anh thậm chí còn căm ghét bản thân mình hơn,” anh ta vừa nói

tiếp, vừa cởi cúc áo khoác của mình, “vì đã ghét chị ấy. Thậm chí em có thể
hình dung nổi những gì chị ấy đã trải qua không?”

“Carl,” Marilynn nói, “anh đang làm gì vậy?”

“Vụ bắt cóc,” anh ta vẫn tiếp tục như không nghe thấy gì, “rồi đến quãng

thời gian chờ đợi, quãng thời gian chờ đợi khủng khiếp.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.