VÁN BÀI AN ỦI - Trang 100

Bỗng nhiên, tất cả đều sụp đổ. Alexis, sự độc ác thảm hại của nó,

Claire và những nhà nguyện nhỏ ở Skopelos, tính khí thất thường của
Laurence, những cái bĩu môi của Mathilde, những kỷ niệm về nó,
tương lai của họ, tiếng vỗ bập bềnh của quá khứ và tất cả những bãi
cát lún ấy. Hấp. Những yếu tố bị xóa đi. Công trường của xưởng đóng
tàu này bát đầu dâng trào lên tận mũi anh và sau này anh sẽ quay trở
lại với cuộc sống của mình.

Đến đây thì, xin lỗi, nhưng anh không còn thời gian nữa.

Và Balanda, trường cầu đường, Thạc sĩ Khoa học, tốt nghiệp

trường Belleville, DPLG, thành viên Hội kiến trúc sư, người ngốn
công việc, người được tặng thưởng, người được trao huy chương, tất
cả những gì người ta muốn. Vâng, tất cả những gì bạn muốn, tất cả
những gì người ta còn có thể in trên một tấm danh thiếp khi người ta
mệt mỏi vì đi quá nhiều đẩy lùi người khác, người đang chao đảo.

Aaah... Cảm thấy ổn hơn.

Tất cả mọi người, một ngày nào đó, đều đã trách anh quan tâm

quá nhiều đến công việc. Những hôn thê của anh, gia đình anh, đồng
nghiệp của anh, cộng sự của anh, khách hàng của anh, những bà giúp
việc ăn uống lu bù vào ban đêm, và thậm chí một lần có một bác sĩ
nữa. Những người tử tế nói rằng anh chu đáo, những người khác nói
rằng anh chăm làm hay tệ hơn là người sách vở, và anh chưa từng thực
sự biết cách tự vệ.

Tại sao anh lại làm việc nhiều đến thế trong suốt những năm qua?
Tất cả những đêm trắng này có nghĩa lý gì nhỉ? Cuộc sống một

phần trăm này? Cặp vợ chồng lắp ghép thật tệ này? Sự cứng nhắc nho
nhỏ ở gáy này? Nhu cầu dựng những bức tường này?

Cánh tay sắt thua cuộc trước này?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.