VÁN BÀI AN ỦI - Trang 108

Quần xắn đến mắt cá chân, bắp chân trắng, đầu gối cong, cánh

tay bắt tréo, khuôn mặt co rúm, ánh mắt khốn khổ.

Một ông già...
Nhắm mắt.
Và thải hết ra.

Anh thấy nước tắm có vẻ ấm. Anh rùng mình. Anh có thể gọi ai

nữa nhỉ? Sylvie... Cô bạn thực sự duy nhất mà anh từng biết...
Nhung... làm sao tìm lại được cô ta? Tên cô ta là gì rồi ấy nhỉ?
Brémand? Brémont? Và liệu còn có thể liên lạc được với cô ta? Ít ra là
đoạn cuối? Liệu cô có thể chỉ dẫn cho anh không?

Và... chính anh có muốn biết điều đó không?
Bà ấy đã chết.
Chết rồi.
Sẽ không bao giờ được nghe giọng nói của bà nữa.
Âm thanh giọng nói của bà.
Cả tiếng cười của bà.
Cả những cơn giận của bà.
Sẽ không bao giờ thấy đôi môi bà xoắn lại, run rẩy hay bĩu dài vô

tận nữa. Sẽ không bao giờ được ngắm đôi bàn tay bà nữa. Mặt sau cổ
tay bà, đường mạch máu bà, quầng mắt hốc hác của bà. Sẽ không bao
giờ biết được bà che giấu điều gì, thật khéo, thật lộ, thật xa, sau những
nụ cười mệt mỏi hay những cái nhăn mặt ngốc nghếch. Sẽ không được
lặng lẽ ngắm bà nữa. Sẽ không được nắm cánh tay bà khi bà vừa đến
nữa. Không...

Thay thế tất cả những thứ đó bằng một lý do giải thích sự qua đời

liệu có làm anh tiến xa hơn không? Anh sẽ được gì trong việc này?
Một ngày tháng? Những chi tiết? Tên căn bệnh? Một cửa sổ khó khép
lại? Một bước sẩy chân cuối cùng?

Nói thật...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.