VÁN BÀI AN ỦI - Trang 124

10

Chuyến bay đi Canada của cô cất cánh lúc mười chín giờ và cô ở

cách sân bay vài kilomet. Rời hãng vào giờ ăn trưa.

“Trái tim đang yêu”, đó là một thành ngữ dễ thương.
Vậy là ra đi với trái tim đang yêu.
Nhịn ăn, xúc động, căng thẳng như đến chỗ hẹn lần đầu tiên.
Lố bịch.
Và không chính xác.
Anh không đến nơi khiêu vũ mà đến một nghĩa trang và anh đeo

băng chéo người, cục gân cụt bất lực này.

Bởi vì bên trong đang đập, vâng, mà chẳng có quy tắc gì hết. Nó

nện như thể bà hãy còn sống, như thể bà rình mò anh dưới những cây
thông đỏ và việc bà làm đầu tiên là la mắng anh. À, rốt cuộc! Nhưng
sao cậu để lâu thế! Và những bông hoa khủng khiếp cậu mang đến cho
tôi là hoa gì thế? Nào, cậu bỏ chúng xuống đấy cho tôi và chúng ta
hãy biến đi. Thật là một ý tưởng lạ lùng khi hẹn tôi ở một nghĩa
trang... Cậu bị ngã đập đầu hay sao thế?

Lại một lần nữa, bà phóng đại... Liếc mắt nhìn thoáng qua. Chúng

thật đẹp, những bông hoa này...

Mặc áo trói, phải.

Này, Charles...
Tôi biết, tôi biết... Nhưng bỏ tôi ra...
Thêm vài kilomet nữa, thưa các ông đao phủ...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.