VÁN BÀI AN ỦI - Trang 14

- Mở ra đi, mẹ kiếp!
Mũi con Snoopy xuất hiện trong khe cửa.
- Ơi, đây rồi... Bình tĩnh đi, nào... Bình tĩnh đi...
Mathilde kéo cái chốt cửa, đứng tránh ra và đã quay lưng lại phía

tôi khi tôi bước qua ngưỡng cửa.

- Chào con! tôi nói.
Nó chỉ giơ tay uể oải vẫy vài ngón.
Từ Enjoy hiện rõ trên lưng áo phông của nó. Xem nào. Trong

chớp mắt, tôi nghĩ đến việc túm lấy tóc nó và đánh gãy cổ nó để ép nó
phải quay lại và nhìn thẳng vào mắt nó, nhắc lại cho nó nghe hai âm
tiết ngắn quá lỗi thời này: Xin-chào. Và rồi, ôi... Tôi bỏ qua. Dù sao
thì cánh cửa phòng nó cũng đã sập lại.

Tôi vắng mặt từ một tuần nay, tôi lại ra đi vào hôm sau và... có

quan trọng gì, tất cả những thứ đó...

Hả? Có quan trọng gì? Tôi chỉ đi ngang qua, chẳng phải thế sao?

Tôi vào phòng Laurence và cũng là phòng tôi, tôi cho là thế.

Giường đã được dọn không chê vào đâu được, nệm bông phẳng lỳ, gối
phồng, phệ, ngạo nghễ. Buồn bã. Tôi bước dọc theo các bức tường và
ghé mông ngồi lên mép đệm để khỏi làm nhăn cái gì hết.

Tôi nhìn đôi giày của mình. Khá lâu. Tôi nhìn qua cửa sổ. Những

mái nhà phía trên mép cửa sổ và Val-de-Grâce

*

phía xa xa. Và sau đó

là quần áo cô ấy vắt trên lưng ghế bành.

Sách của cô ấy, chai nước của cô ấy, cuốn sổ của cô ấy, kính mắt

của cô ấy, hoa tai của cô ấy... Tất cả những thứ đó hẳn phải có ý nghĩa
gì đấy, nhưng tôi không còn thấy rõ cho lắm. Tôi... tôi không hiểu nữa.

Tôi nắn một ống thuốc viên đặt trên bàn ngủ.
Nux Vomica 9CH, rối loạn giấc ngủ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.