VÁN BÀI AN ỦI - Trang 156

- Nhưng rồi, chẳng có gì sất... Và vì chú ấy không phản ứng, cô

tự hỏi liệu có phải chú ấy bị điếc không hay là... Cô không biết... Hơi
chất phác, cháu thấy không...

- Và?
- Và với cô điều đó dường như kéo dài rất lâu, Chúa ơi! Bầu

không khí y như ở Sainte-Anne. Và cô đã đặt cả hai người bọn cô vào
cùng một giỏ, hiểu chứ? Hai kẻ điên dưới những cây ngọc giá... Ôi,
mỗi khi cô nhớ lại chuyện đó... Thực sự là cô phải thất vọng lắm... Cô
đang tiến đến ý tưởng giúp đỡ chú ấy, vậy mà cô lại van xin chú ấy
cứu giúp cô... Thật khổ, Charles của cô, thật khổ...

- Cô nói tiếp đi ạ...
- Vậy là, đến một lúc nào đó, cô vẫn cứ đứng lên! Và chú ấy đã

đứng lên với cô. Và cô đi bắt xe buýt, và chú ấy theo cô. Và cô đã
ngồi xuống, và chú ấy ngồi đối diện với cô và ờ... Cô bắt đầu say...

Cô cười.
- Mẹ kiếp, cô tự nhủ, thế này không ổn tí nào... Mình đề nghị gã

đến nhà mình, nhưng không phải ngay lập tức. Cũng không phải là
mãi mãi. Cứu tôi với. Cô tỏ ra thỏa thuê, nhưng cô thề với cháu, cô
đang ở vào tình thế nguy kịch... Cô hình dung thấy mình đang đưa chú
ấv đến đồn cảnh sát... Chào ngài cảnh sát, chuyện là thế này... Đây là
một con gà con mồ côi tưởng tôi là mẹ nó và theo tôi khắp nơi...
Phải... phải làm gì bây giờ? Vậy là, cô không dám nhìn chú ấy nữa và
cô co rúm lại trong những vòng khăn của cô. Chú ấy thì, trái lại,
không ngừng nhìn thẳng vào mặt cô. Không khí... Và đến một lúc, chú
ấy nói với cô: “Tay cô...” “Sao cơ?” “Đưa tay cô cho tôi... Không,
không phải tay này, tay trái cơ...

- Chú ấy muốn gì vậy?
- Cô không biết... Xem lý lịch của cô, cô đoán thế... Để chắc chắn

rằng cô đã nói sự thật với chú ấy... Vậy là chú ấy đã nhìn vào mu bàn
tay cô và nói thêm: “Đứa bé... Tên nó là gì?” “Alexis.” “Thế á?”
Ngừng. “Giống như Sverdjak...” và vì cô không phản ứng gì: “Alexis

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.