VÁN BÀI AN ỦI - Trang 158

Cô đã hình dung ra mình trong chuyên mục chuyện vặt của ngày hôm
sau...

“Cô không tin tôi sao? Chú ấy nói thêm. Xem này...”
Chú ấy thò bàn tay qua chỗ khoét trên chiếc áo khoác nhỏ xíu và

cháu có biết chú ấy rút ra cái gì không?

- Một bức ảnh à?
- Không. Một con chim câu.
- Quá siêu...
- Như cháu nói... Chúng ta đã có những buổi diễn với chú ấy,

chẳng phải thế sao? Nhưng tiết mục đó với cô luôn là tiết mục đẹp
nhất... Nó vừa thật khùng, thật dở và thật nên thơ... Nó là... Nó là
Nounou... Giá mà cháu thấy mặt chú ấy... Chú ấy tự hào biết bao...
Vậy là, cô xòe một nụ cười hết cỡ mà cô không sao kìm được nữa. Cô
uống ly cà phê của cô, cô đánh răng và đi ngủ với... Và cháu biết sao
không?

- Sao ạ?
- Đêm đó, và đó là đêm đầu tiên từ bao nhiêu năm... Bao năm bao

tháng... Cô đã ngủ ngon. Cô biết chú ấy sẽ quay lại... Cô biết chú ấy sẽ
chăm sóc mẹ con cô và rằng... Cô không biết... Cô tin tưởng... Chú ấy
đã thấy rõ là đường may mắn của cô còn ngắn hơn đường tình cảm...
Chú ấy đã gọi cô là Kho báu và vừa vuốt ve đầu con chim sẻ vừa để lộ
ra những chân răng đã sâu hết của chú ấy, chú ấy... Chú ấy sẽ yêu mẹ
con cô, cô chắc chắn như thế. Và cháu thấy, lần này thì cô đã không
nhầm... Những năm tháng có Nounou là những năm tháng đep nhất
trong đời cô. Dẫu sao cũng ít gian khó nhất... Và đại lễ pháo hoa chết
tiệt diễn ra hai năm sau đó, với cô, nó chẳng là gì cả: chính chú ấy.
Chính chú ấy mới là người làm pháo hoa. Chính người đàn ông nhỏ
con này là cuộc cách mạng của cô và... Ôi... Chú ấy làm mẹ con cô
sung sướng biết bao...

- Ờ... Cháu xin lỗi hỏi câu tầm thường này, nhưng... tất cả những

ngày đó, ở bệnh viện ấy, chú ấy luôn mang con chim sẻ trong túi à?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.