VÁN BÀI AN ỦI - Trang 157

Sverdjak. Tay ném dao vĩ đại nhất mọi thòi đại...” Và, bây giờ cháu có
thể không tin nếu cháu muốn nhưng cô đã tự nhủ rằng có lẽ cô lại gặp
phải cục phân thêm một lần nữa... Chú ấy có vẻ thật là kỳ cục với
chiếc khăn quàng bà già trên đầu... Phải, lúc đó cô giận chính mình...
Mày vẫn cứ tìm chúng nữa sao? Cô vừa quở trách mình vừa nhìn
những đầu móng tay cô. Mẹ kiếp, đó là con cô đấy! Cái gì nữa đây,
Mary Poppins mà cô tìm thấy cho chúng tôi này?!

- Chú ấy có hóa trang nữa à?
- Không, còn khó xác định hơn thế... Một đứa trẻ rất già... Với

khuôn mặt sùi đỏ của chú ấy, đôi mắt hốc hác của chú ấy, đôi găng tay
da mềm cũ rích của chú ấy và cổ áo bẩn thỉu của chú ấy. Kinh khủng
lắm, cháu ạ...

- Và chú ấy đã theo cô đến tận nhà sao?
- Ừ. Chú ấy muốn xem nơi cô ở. Nhưng lại từ chối lên uống một

ly gì đó. Có Chúa mới biết là cô có nài nỉ không, tuy nhiên, nhưng
không, không thể làm cho chú ấy nghe ra lẽ phải.

- Rồi sao?
- Rồi cô chào tạm biệt chú ấy. Cô bảo chú ấy rằng cô rất tiếc vì đã

làm chú ấy phiền muộn với những câu chuyện của cô và rằng chú ấy
có thể quay trở lại khi nào chú ấy muốn. Rằng chú ấy luôn được chào
đón và rằng thằng bé nhà cô chắc chắn sẽ rất vui khi được nghe nói về
Biduljak, nhưng mà rằng, nhất là, nhất là, chú ấy không được quay lại
bệnh viện nữa... Hứa chứ?

Cô vừa rời đi vừa tìm chìa khóa và cô nghe thấy: “Cô có biết,

Kho báu ơi, rằng tôi cũng vậy, tôi cũng từng là nghệ sĩ không?” Còn
phải nói, cô đã ngờ ngợ như thế mà! Cô quay lại chào chú ấy lần cuối.

“Tôi từng chơi nhạc phòng trà...”
“Thế á?”
Đến đó, Charles của cô ạ, đến đó... Cháu hãy hình dung cảnh

tượng ấy mà xem... Ban đêm, bóng chú ấy, cái giọng thật kỳ lạ của chú
ấy, cái rét, những thùng rác và mọi thứ... Thật sự, cô không tự hào...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.