VÁN BÀI AN ỦI - Trang 159

- Thật buồn cười là cháu hỏi cô điều ấy bởi vì đây cũng chính là

câu hỏi mà cô đã hỏi chú ấy sau đó ít lâu và chú ấy không bao giờ
muốn trả lời cô... Cô cảm thấy chú ấy khó chịu và đã không nài nỉ.
Mãi nhiều năm sau, vào một ngày cô cảm thấy mình thật là thảm hại
và cô đã buột miệng hỏi một lần nữa, chú ấy đã gửi cho cô một bức
thư. Hơn nữa đó là bức thư duy nhất mà chú ấy viết cho cô... Cô hy
vọng đã không đánh mất nó... Chú ấy nói với cô những điều rất dễ
thương, những lời khen mà chưa ai từng nói với cô, những... Phải, một
bức thư tình khi cô nghĩ lại... và cuối thư chú ấy kết thúc:

Em còn nhớ buổi tối hôm đó, ở bệnh viện không? Anh biết rằng

anh sẽ không bao giờ trở về nhà mình nữa và chính vì lẽ đó mà anh bỏ
con Mistinguett vào trong túi. Để thả nó tự do trước khi anh... Và rồi
em đã đến vậy là anh vẫn cứ trở về nhà.

Đôi mắt cô sáng lên.
- Và chú ấy đã trở lại vào khi nào?
- Hai hôm sau... Vào giờ ăn lót dạ chiều... Rất bảnh bao, với một

màu tóc mói, môt bó hồng và kẹo cho Alexis. Cô cho chú ấy xem nhà,
trường học, các cửa hàng, nhà cháu... Và... Thế đấy. Phần tiếp, cháu
biết rồi...

- Vâng.
Đôi mắt tôi sáng lên.
- Vấn đề duy nhất khi đó là Mado...
- Cháu vẫn nhớ... Cháu không được phép đến nhà cô nữa...
- Ừ. Và rồi cháu thấy đấy... Cuối cùng thì chú ấy cũng nhét được

cả bà ấy vào túi mình...

•••

Vào thời điểm ấy, tôi không dám nói trái lại cô, nhưng điều đó

không đơn giản như vậy...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.