VÁN BÀI AN ỦI - Trang 161

mệnh xức nước hoa Im đi em yêu và để chúng tôi thoải mái chơi trò
đánh trận.

Và rôi ông trở thành cái cớ. Chính Anouk khiến mẹ tôi băn

khoăn, và điều này cũng vậy, tôi có thể hiểu được. Sự bối rối của cha
tôi hôm nọ ý nghĩa hơn tất cả mọi bài diễn văn trên đời...

Tôi cổ thể đi chơi bi, nhưng đến một thời điểm tôi không còn cả

quyền nói tới tên cô ấy khi ở nhà nữa. Chính xác chuyện gì đã xảy ra,
tôi không biết. Hoặc là tôi biết nó quá rõ. Có lẽ không người đàn ông
nào muốn sống với cô ấy nhưng tất cả đều sẵn sàng đảm bảo với cô
điều ngược lại...

Khi cô vui, khi chứng chóng mặt để cô yên, khi cô gỡ tóc và cô

thích đi chân đất hơn, khi cô nhớ lại rằng da cô hãy còn mềm mại và
rằng... trời nắng. Dù cô đi đâu, dù cô nói gì, những khuôn mặt đều
ngoái theo và tất cả mọi người đều muốn phần mình. Tất cả mọi người
đều muốn túm lấy cánh tay cô, dù có làm cô hơi đau, vả lại đúng hơn
là làm cô hơi đau, để làm cho tiếng động từ những chiếc vòng tay cô
ngừng lại một giây. Chỉ một giây thôi. Đủ thời gian cho một cái nhăn
mặt hay một ánh mắt. Một sự yên lặng, một sự bỏ rơi, bất kể cái gì từ
cô. Bất kể cái gì, thực sự. Nhưng chỉ cho mình.

Ồ phải rồi... Hẳn cô đã nghe thấy những lời dối trá của họ...

Tôi ghen chăng? Phải.
Không.
Tôi đã học cách nhận ra chúng, những ánh mắt ấy, rất rõ, và

không sợ chúng nữa. Chỉ cần tôi già đi là tôi sẽ hết mình ngay. Ngày
nối ngày. Tôi tin tưởng.

Và rồi những gì tôi biết về cô, những gì cô đã cho tôi, những gì

thuộc về tôi, họ, tất cả những người khác, họ sẽ không bao giờ có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.