Tôi đứng dậy rót thêm cà phê.
- Ít ra thì con cũng làm ai đó ngạc nhiên...
- Nào... tôi vừa trả lời vừa vòng tay qua lưng nó, vui vẻ lên nào.
Con bé kiễng chân lên. Một chút.
Như mẹ nó.
Chúng tôi đã quyết định đi bộ đến đó. Sau vài con phố tĩnh lặng,
vì mỗi câu hỏi sau của tôi dường như lại dồn con bé hơn cầu hỏi trước,
nó mày mò cái iPod của mình và đeo tai nghe lên.
Được, được, được... Tôi nghĩ chắc mình phải mua một con chó
thôi, phải không? Ai đó yêu tôi và làm tôi vui khi tôi đi xa về... Thậm
chí là nhồi rơm, nhỉ? Với đôi mắt to dịu dàng và một bộ cơ nhỏ làm
cho nó vẫy đuôi khi tôi sờ vào đầu nó.
Ôi... Tôi đã yêu nó rồi...
- Ba giận đấy à?
Do cái máy của nó, nó nói những từ này to hơn bình thường và
người phụ nữ đi bên cạnh tôi quay người lại.
Nó thở dài, nhắm mắt, lại thở dài, tháo tai nghe bên trái và nhét
nó vào tai bên phải của tôi:
- Đây... Con sẽ mở thứ hợp với tuổi của ba, nó sẽ làm ba phấn
chấn lên đấy...
Thế là, trong tiếng ồn và những đám tắc xe, ở đầu một sợi dây rất
ngắn còn giữ tôi lại với một thời niên thiếu rất xa xôi, là vài hợp âm
ghi ta.
Vài nốt nhạc và giọng hát hoàn hảo, khàn và hơi ngân nga, của
Leonard Cohen.
Suzanne takes you down to her place near the river
You can hear the boats go by