VÁN BÀI AN ỦI - Trang 172

Sáng nay nó chết rồi!
Thế là các cậu cười phá lên và nhóm Rolling Stones chẳng gây

được ấn tượng gì nữa. Thế là các cậu thấy thỏa nguyện rôi.

- Và khi chú không ở trong những kỷ niệm của mình, chú sống

với các cháu, các cháu thấy rõ mà...

Đồng ý, nhưng vậy thì chú ở đâu, trong suốt thời gian qua, nếu

câu chuyện tình đẹp nhất của chú chính là chúng cháu?

Anouk tìm tới ở bệnh viện, tìm lại được hồ sơ của mẹ chú, ra chỗ

gọi điện thoại, thổ lộ sự bối rối của mình với cô em gái nổi tiếng đã
được đề cập đến, lắng nghe những gì người ta trả lời cô, gác máy và
ngã khỏi ghế của cô.

Các đồng nghiệp nâng cô lên, nài nỉ để đo huyết áp cho cô và

cuối cùng thì chìa cho cô một viên đường mà cô nhổ ra cùng bãi nước
miếng.

Khi các cậu bé thoáng thấy khuôn mặt cô ở cổng trường tối hôm

đó, chúng biết rằng Nounou, ông, sẽ không bao giờ đón chúng nữa.

Cô đưa chúng đi uống sô cô la:
- Người ta không thực sự nhận ra bởi vì chú ấy trang điểm và

những thứ khác nữa, nhưng các con biết không... Thực ra thì chú ấy
rất già rồi...

- Sao chú ấy lại chết? Charles hỏi.
- Mẹ vừa nói với các con rồi mà. Vì tuổi già...
- Vậy là ta sẽ không bao giờ gặp lại chú ấy nữa sao?
- Sao các con lại nói thế? Không... mẹ, mẹ... mẹ sẽ vẫn thấy chú

ấy mãi...

Đây là đám tang đầu tiên các cậu chứng kiến và chúng do dự một

giây trước khi thả những nắm giấy trang kim và giấy màu lên trên cỗ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.